Vừa phát sóng, tiếng mắng chửi trên weibo một mảnh, tất cả đều là cư dân mạng oán giận Lê Trang Trang.
Cái này còn chưa tính xong, cô ta trực tiếp rớt gần một trăm vạn fan theo dõi, hơn nữa còn trên đà tiếp tục giảm, rất nhiều fan bình luận trên weibo chính thức của chương trình, kiên quyết đòi loại bỏ Lê Trang Trang, kêu gọi tổ tiết mục cắt bỏ hình ảnh vì không muốn bị khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của cô ta làm mù mắt.
Cố Thiển đọc xong bình luận của cư dân mạng, ôm bụng cười đến không đứng thẳng nổi thắt lưng:”Chị Lạc Hi, ác giả ác báo, Lê Trang Trang đắc ý ra sao kết quả bị fan nhà mình diss cũng không dám lộ mặt”
Ngôn Lạc Hi nhìn cô một cái, tự mình đeo khuyên tai:”Em định mặc như vậy tham gia tiệc đóng máy tối nay?”
Cố Thiển cúi đầu nhìn mình một cái, áo thun hồng nhạt hình trái tim và quần đùi bảy phần, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái so với bộ váy dài màu ngó sen của Ngôn Lạc Hi cách ăn mặc này thật sự không quá để tâm.
“Em là trợ lý, không nên chiếm ánh đèn sân khấu của những át chủ bài khác được”
Ngôn Lạc Hi đeo khuyên tai lên, soi gương, sau đó đứng dậy từ trong một loạt lễ phục chọn một một chiếc váy hồng nhạt dài đến đầu gối.
“Đi, thay váy đi, ngày mai chúng ta trở về đế đô rồi, em không muốn thổ lộ với người nào đó hay sao?”
Trong khoảng thời gian này tuy một mực gấp rút quay chương trình nhưngcô không hề xem nhẹ ánh mắt Thẩm Trường Thanh dành cho Cố Thiển. Hai người liếc mắt đưa tình, ngay cả cô là người ngoài cuộc còn cảm thấy say.
Hai má Cố Thiển nóng lên, hờn dỗi nói: “Chị Lạc Hi, chị lại chọc ghẹo em nữa”
Ngôn Lạc Hi đẩy Cố Thiển vào phòng thay quần áo, cô dựa vào cạnh cửa, cười khanh khách trêu:”Thẩm Trường Thanh hào phóng, tương lai tươi sáng tính tình hiền lành, tao nhã lịch sự, gia thế phú quý, tài năng hiếm có trong số diễn viên trẻ, hai người nếu có thể ở bên nhau cũng làm nên giai thoại”
Trong phòng thay đồ, Cố Thiển đỏ mặt giậm chân:”Chị Lạc Hi, em nói thích Thẩm Trường Thanh lúc nào?”
“Em không cần phải nói, hai người đang quay phim mắt đi mày lại, ngọt đến mức sắp chán chết chúng tôi rồi”
Ngôn Lạc Hi trêu chọc nói.
Cô thật lòng cảm thấy vui mừng cho Cố Thiển, tối hôm qua Thẩm Trường Thanh đích thân tới tìm cô, biểu đạt tâm ý muốn theo đuổi Cố Thiển, tới bây giờ cô vẫn không quên được vẻ mặt của anh ấy.
“Tôi thích Cố Thiển, xin cô cho phép tôi theo đuổi cô ấy”. Sau một hồi im lặng căng thẳng, Thẩm Trường Thanh
thấp thỏm nghiêm túc nói ra lời này.
Không hề tô điểm thêm, cũng không có hứa hẹn hắn sẽ cho Cố Thiển tương lai tốt đẹp cỡ nào, chỉ một câu nói này đã chinh phục Ngôn Lạc Hi. Cô nghĩ, anh ấy có thể yêu Cố Thiển chính là vinh hạnh của anh ấy.
Tuy nhiên, Ngôn Lạc Hi vẫn chưa biết thân phận của Cố Thiển, càng không biết cô gái sau khi động tình với Thẩm Trường Thanh, là khởi đầu bi kịch của cuộc đời mình. Nhiều năm sau nhớ lại đêm hôm nay, sẽ không khỏi thổn thức thở dài cho số phận trớ trêu.
Cố Thiển thay váy xong, ngồi trên ghế, thấp thỏm bất an nói: “Chị Lạc Hi, em thật sự có thể thổ lộ với Thẩm Trường Thanh sao?”
“Nam chưa lập gia đình, có gì là không thể? “Ngôn Lạc Hi hỏi ngược lại.
Hai tay Cố Thiển đặt ở trên đầu gối, ngón tay xoắn thành một cục, không phải bởi vì khẩn trương hoặc là thẹn thùng, mà là bởi vì trong lòng mơ hồ bất an, nếu đại ca biết cô đi ra ngoài làm việc, lại cùng Thẩm Trường Thanh nói chuyện yêu đương, anh nhất định sẽ phong sát Thẩm Trường Thanh.
“Nhưng em là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không xứng với anh ấy”.