Liễu thị đúng là tính tình rất tốt, được Khương Đào an ủi sau nàng rất mau đã điều chỉnh cảm xúc, kéo tay Khương Đào nói: “May là muội tới rồi, không thì vừa rồi ta thật không biết làm sao cho phải”.
Khương Đào nói: “Ta cũng không có làm gì, mọi việc chờ phu quân của tỷ trở về rồi nói, phu thê hai người thương lượng cho tốt”.
Khương Đào nói chuyện với Liễu thị, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đối với mọi thứ đều hiếu kỳ, đợi không được, Thẩm Thời Ân sợ bọn họ ầm ĩ trong nhà người khác liền để bọn họ và Tiêu Giác ra ngoài chơi.
Liễu thị nhìn cả nhà họ vô cùng náo nhiệt, hòa thuận vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Hai người nói chuyện phiếm, Khương Đào hỏi lúc mình không ở đây, Khương Dương có làm gì khiến mọi người không tiện không?
Liễu thị liên tục xua tay nói: “Không có, A Dương nhà ngươi thực khiến người khác an tâm, mới 13- 14 tuổi mà không biết rèn đâu được sự cứng cỏi, những ngày nóng bức cứ đọc sách là đọc cả ngày. Trừ mỗi ngày lúc ăn cơm ra thì không ra khỏi nhà. Muội cũng đừng khách sáo với ta, ta còn phải cảm ơn muội đấy. Chí Thanh nhà ta sau khi đỗ tú tài được khen vài câu liền như trên mây ấy, trở về thấy A Dương nhà muội khắc khổ học hành, hắn mới tìm được trạng thái học hành”.
Khương Đào nói nàng quá khách khí rồi, lại hỏi tiền trước kia đưa cho Liễu thị có đủ cho Khương Dương ăn cơm hay không.
Liễu thị vội nói đủ, chỉ là nhiều thêm một đôi đũa, vốn dĩ nhận tiền đã khiến nàng ngượng ngùng, cũng không thể thu nhiều hơn.
Sau khi trò chuyện, Liễu thị lại vui lên, phát hiện tóc mái Khương Đào uốn khúc, cười hỏi nàng: “Sao chưa tới nửa tháng muội đã uốn tóc rồi? Lúc trước ta gặp qua người phương Tây, thấy bọn họ hoàn toàn khác với chúng ta, cũng là có tóc mái cong cong như này, lúc ấy ta còn nói với Chí Thanh rằng để tóc như vậy cũng rất xinh, muội là sao làm được vậy?”.
Khương Đào vội xua tay bảo nàng đừng nói nữa, sau đó nói chuyện mình đốt cả bếp cho nàng nghe.
Nàng kể chuyện sinh động như thật, câu chuyện dở khóc dở cười kia càng thêm buồn cười, Liễu thị cười hồi lâu không ngừng được, ôm bụng kêu đau quá đi mất.
Sau đó không lâu, Khương Dương và Hạ Chí Thành đã trở lại.
Nhìn thấy Khương Đào nhanh như vậy đã trở lại, Khương Dương sửng sốt một chút, hỏi: “Tỷ tỷ không phải nói tháng bảy mới tới sao? Sao nhanh như vậy đã quay trở lại? Tính thời gian thì hẳn là tỷ chỉ ở nhà một hai ngày thôi đúng không?”.
Phu thê Hạ gia ở một bên, Khương Đào không tiện giải thích, chỉ nói: “Người nhà của tỷ phu đệ tìm tới, nói chúng ta hồi kinh. Trở về ta sẽ nói tỉ mỉ cho đệ nghe”.
Khương Dương cũng đã tính đến chuyện này nên hắn không hỏi nhiều nữa.
Khương Đào nghĩ Liễu thị khẳng định có một bụng ủy khuất muốn nói với Hạ Chí Thanh nên hàn huyên vài câu liền đứng dậy cáo từ.
Liễu thị tiễn bọn họ, nói lát nữa sẽ đi mua rượu và thức ăn để hai nhà cùng dùng bữa.
Tạm biệt hai phu thê họ sau. Khương Đào và Khương Dương trở về tòa nhà nhỏ của mình.
Vừa đóng cửa lại, Khương Đào nghiêm mặt nói: “A Dương, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi”. Nói xong liền kéo Khương Dương vào, nói chuyện Tiêu Giác tới cho hắn.
Khương Dương càng nghe càng mơ hồ, xác định Khương Đào không phải nói dối hắn xong, hắn còn giơ tay sờ trán Khương Đào.
Khương Đào buồn cười mà bắt lấy tay hắn, nói: “Đừng đùa, ta đang nói chuyện đứng đắn với đệ đấy”.
“Cho nên ý của tỷ là tỷ phu của đệ là con của Thẩm quốc trượng bị tiên đế hạ chỉ chém cả nhà, hiện nay cháu trai nhà ngoại của huynh ấy đăng cơ cho nên tới tìm huynh ấy hồi kinh, lật lại án oan cho Thẩm gia? Cả nhà chúng ta thơm lây của tỷ phu, thành hoàng thân quốc thích?”.
Khương Đào gật đầu, “Đúng là như vậy”.
“Vậy…. Hoàng đế đâu?”.
Khương Đào nói Tiêu Giác cùng bọn Tiêu Thế Nam ra ngoài chơi.
“Đi ra ngoài chơi?”.
Khương Đào gật gật đầu, nàng hiểu sự kinh ngạc của Khương Dương nhưng chuyện vượt quá mức tưởng tượng này cũng đã quen được hai ngày, hiện tại lại chỉ có cảm giác kinh qua thăng trầm, không còn gì có thể khiến nàng giật mình được n nữa.
“Đệ đừng có không tin, lát nữa đệ nhìn thấy Tiêu Giác sẽ biết. Tuy hắn hiền hòa nhưng giơ tay nhấc chân đều vô cùng quý khí, cái khí độ quý không nói được thành lời ấy nhìn là biết không phải người thường!”.
Đang nói chuyện, ngoài sân truyền tới tiếng cười.
Thẩm Thời Ân đưa đoàn người họ trở về, Khương Lâm chạy vào nhà, cười muốn điên luôn.
Mà ở sau Thẩm Thời Ân là Tiêu Giác và Tiêu Thế Nam, áo ngoài của hai người cùng không thấy, chỉ thấy hai người mặc mỗi trung y, biểu tình rất mất tự nhiên.
Khương Lâm vào phòng liền nhảy tới trước mặt Khương Đào, cười ha ha nói: “Tỷ tỷ không biết đâu, Tiểu Giác ca ca quá thảm rồi, lúc chúng ta trở về liền nhìn thấy một cái xe bò lớn, Tiểu Nam ca tò mò, nói trời sắp tối rồi, sao lại có cái xe đi đưa đồ vào giờ này chứ, huynh ấy một hai phải tới xem cho bằng được, còn kéo cả Tiểu Giác ca ca đi cùng, kết quả…. Kết quả đó lại là xe chở phân! Áo ngoài của hai người họ cũng không dám mặc, chỉ có thể ném ở bên ngoài, ha ha ha ha…”.
Khương Dương nhướng mày nhìn Khương Đào, quý không thể tả???
Khương Đào…..
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Thế Nam là một nam hài rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng trên con đường hố Tiêu Giác thì chưa từng quay xe.