Lê hoa thanh, mai hoa vận, mặc lan thủ tuế dữ ca hành.
Xích xúc vũ, si luyến lưu tử câm.”
Thanh âm của đàn hạc và tiêu vẫn chưa dừng lại, liền mạch lưu loát tiến vào giai điệu của đoạn điệp khúc, trong lúc nhịp điệu dần dần tăng lên thì bắt đầu ngẫu nhiên có vài tiếng khánh thanh thúy vang lên.
Thanh như khánh, bạc như chỉ (4). Khánh gia nhập đã quyết đoán lại nhu hòa, lập tức liền giúp âm thanh của người hát thăng hoa.
Mà người hát giống như nghĩ tới cái gì, thần vận trong ánh mắt cũng bắt đầu tràn ngập ánh sáng.
Chu Thụ thông qua âm phù, nhìn đến Cận Ngôn khi còn nhỏ chỉ biết chạy theo phía sau quấn lấy anh.
Đứa nhỏ kia có thứ gì tốt thì luôn luôn nghĩ đến anh trước tiên, đặc biệt là anh thích ăn thứ gì, thích chơi thứ gì, Cận Ngôn đều nhớ rõ từng cái từng cái, rồi sẽ đột nhiên ở một ngày nào đó, tựa như lấy lòng mà đưa toàn bộ đến trước mặt anh.
Chu Thụ không biết một đứa trẻ so với anh còn nhỏ hơn ba tuổi thì như thế nào lại có tâm tư ghi nhớ mấy thứ này.
Trước kia anh không nghĩ tới, đến hiện tại lại cảm thấy, Cận Ngôn hẳn là lễ vật mà trời cao riêng ban cho một mình anh, là ràng buộc độc nhất vô nhị.
“Chung cổ nhạc, cầm sắt hữu, hoa gian tình.
Giản sàn quyên, hỏa lan san, mịch tri ngộ.
Cung thương thăng, trưng vũ đình, bát huyền không hầu hóa thành khúc.
Mộng nghệ ngữ, nguyện tùy độ lai tích.”
Đoạn thứ nhất của bài hát kết thúc, thanh âm của ba loại nhạc cụ vẫn còn vỗ về lẫn nhau, ôn nhu đan chéo, ở phía dưới sân khấu đã có người lau nước mắt.
Hôm nay Chu Thụ biểu diễn phá lệ động tình, hơn nữa còn có nhạc đệm cùng ánh đèn và bầu không khí thêm vào, fans đã bắt đầu nhớ lại các tình tiết trong phim, bọn họ cũng theo Chu Thụ nhập diễn.
Đoạn nhạc dạo thứ hai kết thúc, giọng nói trầm ổn của riêng Chu Thụ vang lên, ánh mắt anh cũng trở nên sâu thẳm.
“Hoan nhan thành sầu, ly khứ thời nhật ngạnh vu hầu.
Hoa điền khiển quyển, nhiễu tâm đầu.
Duyên nan tụ, tình dịch tiêu, tích biệt tương vọng tẫn vô ngôn.
Phán quân khước, mạch thượng song quy điệp.”
Hát đến câu cuối cùng, đôi mắt Chu Thụ bị che lên một tầng ưu thương, khóe mắt tựa hồ cũng được phủ một ít trong suốt như pha lê, dưới ánh đèn trở nên đặc biệt lóa mắt.
Các fans trong lúc chìm đắm trong âm nhạc cũng bắt đầu hưng phấn lên, bởi vì bọn họ lập tức liền có thể nhìn đến CP Yên Chi song ca.
Không để bọn họ đợi lâu, Đoạn Tinh Di chậm rãi bước về luồng sáng duy nhất trên sân khấu, nghiêng người đứng bên cạnh Chu Thụ, thật sâu mà nhìn đối phương, phần song ca của hai người cũng bắt đầu.
“Tá phượng quan, tặng quỳnh dao, kết phát tình.
Nghênh thần hôn, tống triều huy, hận tương dữ.
Hùng trĩ phi, tiết tiết vũ, ngụ nan mị, tâm nan di.
Thiên sắc vi, mộ sắc trầm, dạ nan bình.”
Đoạn điệp khúc cuối cùng, âm điệu tăng lên, giai điệu dâng trào, cả hội trường chìm đắm trong thịnh yến âm nhạc giao hưởng của nhạc cụ cổ truyền.
Chu Thụ chậm rãi di chuyển hai bước, xoay người cùng Đoạn Tinh Di đối mặt nhìn nhau, các fans không dám thét chói tai vì sợ phá hư cảnh tượng này, chỉ có thể một tay quay phim một tay lau nước mắt.
Hai người đối mặt như vậy vốn dĩ nên làm Đoạn Tinh Di tim đập gia tốc, nhưng hắn lại vô cớ tin rằng Chu Thụ lúc này cũng không phải đang nhìn chính mình.
“Huyền phán quy, phong quyển tuyết, mã đề cấp.
Hoa phủ thường, diệp bạn ảnh, nguyệt âm tình.
Cù mộc sinh, đằng mạn oanh, phán quân mạc vấn quy kỳ.
Yên chi vẫn, lạc vu tâm, an biệt ly.”
Một tiếng khánh vang lên, nhạc đệm liền ngưng bặc, vạn thủy thiên sơn trước mắt cứ như vậy đột ngột trở nên yên tĩnh.
Từ microphone có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Chu Thụ, ngừng lại vài giây, mới thay bằng tiếng hát của anh, truyền đến từ bốn phía.
“Mạch thượng quy, hà bí phi, chung biệt ly…”
Âm cuối kéo dài, trước khi kết thúc còn giao hòa với tiếng đàn Hạc vừa được một lần nữa tấu lên, mà toàn bộ ca khúc được khép lại trong một tiếng khánh ngân vang.
Giọt sương sớm còn đọng lại trên phiến lá trúc đến lúc này rốt cuộc rơi xuống ôm ấp của dòng suối trong khe núi.
Toàn trường yên lặng thật lâu, không một ai nỡ quấy rầy phiến cảnh đẹp tĩnh mịch (5) vô thanh này.
Đến cuối cùng, tiếng vỗ tay cùng tiếng la ủng hộ chói tai vẫn đúng hạn vang lên khắp hội trường, trong mắt của Đoạn Tinh Di cũng lóe lên chút ánh sáng.
Hắn không thể không thừa nhận, tuy rằng rõ ràng người trong mắt Chu Thụ không phải là hắn nhưng hắn vừa rồi lại nhập diễn.
Cùng với nói Đoạn Tinh Di “nhập diễn” là vì yêu nhân vật trong vở diễn, chi bằng nói, hắn là cảm kích lần tương ngộ cùng thành toàn này.
Chu Thụ thành toàn nhân vật của hắn, cũng thành toàn thịnh thế “Yên Chi Túy không người không biết”.
Vì thế hắn không kiềm chế được tâm tình của mình, tiến lên phía trước hai bước, vươn tay hướng về phía Chu Thụ.
Nhưng vừa mới làm xong động tác này, Đoạn Tinh Di liền hối hận, vốn dĩ định dùng “tự ôm chính mình” để hóa giải xấu hổ, lại không ngờ được rằng, Chu Thụ cũng vươn tay chủ động cho hắn một cái ôm thực nhẹ.
Trái tim của Đoạn Tinh Di đều phải ngừng đập, hô hấp gấp gáp, hoãn một hồi mới nhẹ nhàng cười nói, “Cảm ơn anh, Chu Thụ.”
Cái ôm này vô cùng ngắn ngủi, hai người cơ hồ chỉ trong một giây liền tách ra, cho nên Đoạn Tinh Di cũng có thể nhìn rõ được đôi mắt của Chu Thụ sau khi nghe xong lời hắn nói.
Một đôi mắt không hề lay động, ánh mắt có thần lại cũng vô thần mà nhìn phía trước. Chu Thụ nhẹ nhàng cong lên khóe môi.
Cử chỉ này làm nốt ruồi nhỏ trên môi cũng động theo, khiến Đoạn Tinh Di nhìn đến đồng tử run vài cái.
Rồi sau đó, hắn liền nghe được người trước mặt cất lời, thanh âm nhẹ tựa hạt mưa.
Người ấy nói, “Cảm ơn em, Cận Ngôn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bài hát “Yên Chi Túy” này là ở trước đó một ngày, trong lúc đang tắm thì linh cảm chợt đến, ngẫu nhiên có giai điệu rồi mới viết lời, suốt hai buổi tối vẫn luôn nhập vai Sở Tuân mà viết (huhu)… Nếu có cơ hội, hy vọng có thể dùng phiên bản đàn ghi-ta để mọi người có thể nghe được nó. Dưới đây là toàn bộ lời bài hát cùng với bản phiên dịch vô cùng có tâm của mình.
“Nghê thường vũ y, châu thúy ngọc thoa tương mãn đầu.
Phiên nhược kinh hồng, phiêu tự liễu.
Ti trúc thanh, châu liêm quyển, hồi mâu uyển chuyển vong lưu niên.
Thiển tiếu chước tửu, nguyệt phàn lâu.
Phiêu hương đậu khấu, thạch hộc bàn thác ánh xuân tú.
Sơn giản phi vân, trúc sao đầu.
Lê hoa thanh, mai hoa vận, mặc lan thủ tuế dữ ca hành.
Xích xúc vũ, si luyến lưu tử câm.
Chung cổ nhạc, cầm sắt hữu, hoa gian tình.
Giản sàn quyên, hỏa lan san, mịch tri ngộ.
Cung thương thăng, trưng vũ đình, bát huyền không hầu hóa thành khúc.
Mộng nghệ ngữ, nguyện tùy độ lai tích.
Hoan nhan thành sầu, ly khứ thời nhật ngạnh vu hầu.
Hoa điền khiển quyển, nhiễu tâm đầu.
Duyên nan tụ, tình dịch tiêu, tích biệt tương vọng tẫn vô ngôn.
Phán quân khước, mạch thượng song quy điệp.
Tá phượng quan, tặng quỳnh dao, kết phát tình.
Nghênh thần hôn, tống triều huy, hận tương dữ.
Hùng trĩ phi, tiết tiết vũ, ngụ nan mị, tâm nan di.
Thiên sắc vi, mộ sắc trầm, dạ nan bình.
Huyền phán quy, phong quyển tuyết, mã đề cấp.
Hoa phủ thường, diệp bạn ảnh, nguyệt âm tình.
Cù mộc sinh, đằng mạn oanh, phán quân mạc vấn quy kỳ.
Yên chi vẫn, lạc vu tâm, an biệt ly.
Mạch thượng quy, hà bí phi, chung biệt ly.”
Phiên dịch:
“Nhớ rõ vào lần đầu tiên gặp chàng, ta đang diễn khúc Nghê Thường Vũ Y.
Vì điệu múa này, ta từng bắt chước kinh hồng (6), cũng làm chính mình nhẹ như tơ liễu.
Khi nhịp trống vang lên, ta vén rèm nhẹ nhàng bước lên đài, một khúc vừa dứt ta ngoái đầu nhìn lại liền nhìn thấy chàng, vào giây phút đó thời gian phảng phất dừng lại mãi mãi.
Ta giương mắt, lúc đó chàng đang nhấp rượu, theo ánh trăng trên lầu cao nhìn ta mỉm cười thật nhẹ.
Chàng nói, mỗi lần ta đi ngang qua đều sẽ có thanh hương của đậu khấu (7) và thạch hộc (8).
Ta nói, chàng càng giống mây sương lượn lờ trong núi đọng trên ngọn trúc.
Chúng ta đã cùng nhau thưởng thức sự thanh u của hoa lê, than thở ý vị của hoa mai, cùng nhau vượt qua đêm Giao thừa, chúng ta ngửi hương mặc lan, xướng khúc.
Cùng nhau đi trong mưa, ngay cả giọt mưa cũng không nỡ rời khỏi vạt áo của chúng ta.
Ta luôn nhớ đến chàng từng dùng chuông trống lấy lòng ta, lấy cầm sắt cùng ta thân cận, chúng ta một phách đã hợp, ăn ý vui vẻ.
Nhưng thác nước đổ xuống liền hóa thành dòng suối êm đềm, tinh hỏa lại đốt bao nhiêu lần cuối cùng cũng trở thành đốm sáng tàn lụi, mặc dù như vậy ta vẫn sẽ chỉ nhận một mình chàng.
Giai điệu lên xuống phổ thành bài hát, đàn Không uyển chuyển kể ra si luyến của ta.
Mãi cho đến khi ta nghe được chàng nói mê, chàng nói, cũng nguyện cùng ta vượt qua tương lai vãng tích.
Cho dù gương mặt tươi cười vui thích đến đâu, khi chia ly cũng sẽ hóa ưu sầu, mà chàng lại chậm chạp không muốn nói ra ngày nào chàng sẽ rời đi.
Chỉ là chàng không biết, mỗi ngày chàng vì ta điểm một vết son trên trán (9), cũng chính là khắc một vết son vào trong tim ta.
Ta biết duyên phận không dễ gặp, ái tình lại dễ chết đi, muôn vàn câu chữ cuối cùng chỉ có thể hóa thành nắm tay nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Cuối cùng ta vẫn là không cầm lòng được, nói ra câu chờ chàng quay lại. Chàng thay ưu sầu thành mừng vui, nói rằng nhất định sẽ đón ta trở về.
Ta tháo xuống phượng quan, chàng tặng ta ngọc quý, chúng ta lén cùng nhau ước định hôn sự (10).
Một ngày lại một ngày trôi qua, cuối cùng thời điểm chàng rời đi cũng đến, ta hận không thể lại tiếp tục ở bên chàng.
Nhớ đến ánh mắt lưu luyến của chàng lúc rời đi, ta cả đêm không ngủ, trong lòng khó mà bình tĩnh.
Vì thế, từ khi chàng đi rồi ta liền cùng mặt trời luân phiên sáng chiều làm bạn, để xoa dịu nỗi nhớ nhung trong lòng ta.
Nhớ nhung của ta đối với chàng, tựa như dây cung mong mũi tên trở lại, như gió cuốn tuyết đọng, ta nghĩ đến chàng sẽ cưỡi ngựa chạy về phía ta.
Ta không hề sợ phải đợi chàng, bởi vì hoa có nở tàn, thuyền có chìm nổi, trăng có tối sáng.
Cây si rậm rạp, dây đằng quấn quanh, ta không hỏi ngày về, không cầu bên nhau, chỉ nguyện chàng vui vẻ an khang.
Cái hôn mang theo phấn hương kia ta vĩnh viễn khắc sâu trong tâm khảm, làm bạn an ủi ta trong lần biệt ly này.
May thay, ta vẫn chờ đến lúc chàng từ phương xa trở lại (11), đón ta cùng về, nối tiếp đoạn yên chi tình kiếp trước kiếp này của chúng ta.”
~~~~~
(1)
“Không Hầu” (箜篌): một loại đàn dây xuất hiện từ thời nhà Chu, tương tự như đàn Hạc.
(2)
“Không linh” (空灵): linh hoạt và khó nắm bắt, thanh tao.
(3)
“Thiêu lộng bát huyền” (挑弄拨弦): gảy đàn.
(4)
“Thanh như khánh, bạc như chỉ” (声如磬,薄如纸): âm thanh như chuông, mỏng như tờ giấy.
(5)
“Khuýnh tịch” (阒寂): vắng vẻ (khuýnh) và hiu quạnh (tịch).
i. Google dịch từ baidu là “sự im lặng chết chóc” (是死寂), đọc mà hú hồn luôn.
(6)
“Kinh hồng” (惊鸿): chim hồng kinh hoảng (意思是惊飞的鸿雁), ngụ ý một người phụ nữ xinh đẹp với cơ thể nhẹ nhàng.
i. Xuất từ “Lạc Thần Phú” (洛神赋) của Tào Thực (曹植): “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long”, dịch nghĩa là “Nhẹ nhàng như chim hồng kinh hoảng (rồi bay lên), uyển chuyển như rồng lượn”.
i. Hồng (鸿) là ngỗng trời, chim thiên nga hoang dã to lớn, không phải hồng hạc nha.
(7)
“Đậu khấu” (豆蔻): một loại cây đậu, hạt có thể dùng làm thuốc.
(8)
“Thạch hộc” (石斛): một loại hoa lan có thể dùng làm thuốc, có rất nhiều tên gọi, trong y học: Kẹp thảo, Hoàng thảo dẹt, Kim thoa hoàng thảo, Hoàng thảo cẳng gà, Huỳnh thảo; với người chơi lan: Lan phi điệp, Phi điệp kép; tên khoa học: Herba Dendrobii; tên thực vật: Dendrobium nobile.
(9)
“Hoa điền” (花钿): một kiểu trang điểm truyền thống của Trung Quốc, vẽ hình (thường là hoa, lá màu đỏ hoặc vàng) trên trán, lông mày, thái dương.
(10)
“Kết phát chi tình” (结发之情): tình cảm kết tóc.
i. “Kết phát phu thê” (结发夫妻): vợ chồng kết tóc, thường dùng để nói về người vợ/chồng đầu tiên (do thời đó tam thê tứ thiếp mà).
i. Hôn lễ ở Trung Quốc cổ đại sau khi bái đường sẽ có lễ nhập trạch, đôi phu thê sẽ ngồi cạnh nhau và dùng sợ chỉ đỏ buộc một lọn tóc của hai người lại với nhau. Thời đó người ta nuôi tóc dài và rất coi trọng mái tóc, nghi lễ trưởng thành cũng liên quan đến tóc: cập quan (nam) và cập kê (nữ), nam nữ còn trao tóc của mình cho người yêu như lời đính ước, ngụ ý chính mình luôn ở bên cạnh đối phương.
i. Làm bùa chú thì người ta cũng hay lấy tóc của người muốn ám bùa.
(11)
“Mạch thượng quy lai” (陌上归来): trên bờ ruộng quay lại.
i. Có lẽ tác giả lấy ý từ câu “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ” (陌上花开 可缓缓归矣).
i. Trang Mục phu nhân, thê tử nguyên phối của Tiền Lưu (vị vua lập quốc của nước Ngô Việt thời Ngũ Đại Thập Quốc), có xuất thân từ một nông hộ ở thôn Lang Bích, Hoành Khê. Từ khi thành thân, bà theo chồng Nam chinh Bắc chiến, sống trong lo lắng và sợ hãi suốt nửa đời người mới trở thành mẫu nghi thiên hạ. Bà là một người con hiếu thuận, mỗi mùa xuân đều trở về quê nhà phụng dưỡng cha mẹ một thời gian.
Tiền Lưu vô cùng yêu thương người thê tử này, có một lần thấy bà về nhà mẹ đã lâu còn chưa quay lại, trong lòng nhớ mong vô cùng nên mới viết một bức thư nhà gửi cho thê tử, trong đó có câu, “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, dịch nghĩa là “Hoa trên bờ ruộng đã nở rồi, nàng có thể từ từ về cũng được nhé”. Ý ở mặt chữ là “Hoa nở đẹp lắm, nàng có thể chậm rãi vừa đi về vừa ngắm hoa, không cần gấp gáp.” Nhưng thật sự trong lòng lại là, “Phu nhân ơi, mau về đi, ta nhớ nàng nhiều lắm.”
Phải biết rằng Tiền Lưu không thích văn thơ, có thể viết ra một câu vừa lãng mạn lại đầy ẩn ý như vậy thì phải quan tâm suy nghĩ rất nhiều cho thê tử của mình. Ông không nỡ hối thúc thê tử, không dám nói thẳng mình đang ngóng trông bà khiến bà lo lắng, còn gợi ý bà vừa đi vừa ngắm hoa.
May mà thê tử của ông hiểu được tâm ý phía sau nên liền quay về chứ không nghe theo đi ngắm hoa ở đâu hết. ^^