“Hai ngày nay, bạn cảm thấy Vương bất lão khá khác lạ. Bạn nghi ngờ lão có thể đã phát hiện ra chuyện mình tư thông với Tuệ đại sư, vì vậy bạn quyết định đâm lao thì phải theo lao, tìm cơ hội để giết lão.”
“Phái Tiêu Dao có một loại chú thuật tên là “Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi”. Vẽ phù chú cụ thể, viết tên và ngày sinh của người bị nguyền rủa, người đó sẽ đột tử ngay lập tức. Tuy nhiên, chú thuật này chỉ có thể sử dụng ở một thời điểm cụ thể, mùng 9 tháng 9 là thời điểm duy nhất trong ba năm qua mà thuật này có hiệu lực. Bạn quyết định sẽ làm điều đó vào ngày này.”
Cố Lương: “…”
Anh thật sự không thể lý giải nổi cái loại kịch bản máu chó này, càng không thể chấp nhận được việc mình mặc váy đóng vai nữ chính trong bộ truyện máu chó này.
Quên đi, cốt truyện không quan trọng, tạo hình cũng không quan trọng, quan trọng là hiểu được động cơ và cách thức gây án của từng nhân vật.
Cố Lương cau mày, xem tuyến thời gian của “Y mỹ nhân”.
Tuyến thời gian của anh lần này cũng rất đơn giản—— Tối mùng 8 tháng 9, Y mỹ nhân bỏ thuốc mê cho Vương bất lão theo thường lệ, sau đó đi tìm Tuệ đại sư hú hí. Hôm sau, lúc 5 giờ sáng ngày 9 tháng 9, bạn đã dùng phép “Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi” để nguyền rủa Vương bất lão.
Ngón tay trượt trên lá bài, sau khi lật trang màn hình, thì xuất hiện ngày sinh của Vương bất lão và bản vẽ chi tiết của lá phù chú nguyền rủa. Khi đó Cố Lương chỉ cần vẽ giống như chỉ dẫn là được.
Ở cuối trang này có gợi ý quan trọng của hệ thống:
“1. Trong môn phái Tiêu Dao, thê tử của Vương bất lão và đệ tử thân truyền đều sẽ dùng phép “Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi”.
2. Bạn có thể là thủ phạm thực sự trong trường hợp này, cố gắng che giấu tung tích của mình.”
Cố Lương cẩn thận đọc gợi ý tận ba lần, không khỏi nghĩ—— Tại sao hệ thống lại đưa ra gợi ý quan trọng như vậy?
Vương bất lão đã sống hàng trăm năm, nội lực thâm sâu không lường được, võ công đệ nhất thiên hạ, nghĩa là không ai có thể đánh bại lão. Người như vậy trong truyện võ hiệp, không có cách nào có thể hạ gục ngay cả khi dùng độc.
Đánh không lại, giết không lại, có lẽ cũng không thể dùng độc.
Như vậy cách duy nhất có thể giết lão là nguyền rủa.
Kịch bản đã nói rằng thê tử Vương bất lão và các đệ tử thân truyền đều sẽ nguyền rủa.
Có nghĩa là vào mùng 9 tháng 9 âm lịch, rất có thể sẽ có ít nhất ba nhân vật đồng thời cùng chú sát Vương bất lão.
Nếu vậy, vậy hung thủ thực sự là ai?
Xem xong kịch bản, Cố Lương lại lướt tiếp và thấy trang tiếp theo chỉ hiện chữ “Đang tải.”
Điều này có nghĩa là tạm thời anh không thể xem được bản đồ phái Tiêu Dao, cũng không thể thấy được các manh mối cốt truyện khác.
Nhất thời, Cố Lương không có việc gì để làm, liền cất lá bài đi, bắt đầu đánh giá cỗ kiệu trước mắt.
Cỗ kiệu tối đen, cũng không có cửa sổ. Kiệu di chuyển rất êm ái, không có cảm giác như đang bị nâng lên đi về phía trước, thâm chí Cố Lương còn không cảm nhận được rằng nó đang di chuyển.
Một lát sau, tiếng khóc từ bên ngoài kiệu loáng thoáng truyền đến.
Tiếng khóc kia tựa như có như không, tuy không thể nói là khóc đến tê tâm liệt phế nhưng lại khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng không rõ lý do.
Một hình ảnh kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Cố Lương—— Chiếc kiệu đang đi dọc bờ sông sâu không thấy đáy, bên bờ sông phủ đầy những đoá hoa đỏ thẫm, còn có đám người đứng tụm năm tụm ba bên bờ rìa. Bọn họ cùng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu đang đi ngang qua, trong miệng phát ra những tiếng khóc lóc rên rỉ vô vọng…
Giơ tay nắm lấy rèm cửa, Cố Lượng nhịn không được muốn nhấc lên nhìn ra ngoài một cái. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng của người mặc đồ đen: “Cái gì cũng không được nhìn, nếu không chết không kịp ngáp.”
Giọng điệu của người mặc đồ đen nghiêm túc chưa từng có.
Cố Lương cuối cùng cũng dừng tay, từ từ thu tay lại.
Tất cả những chuyện đã xảy ra cho đến giờ phút hiện tại đều nằm ngoài nhận thức của Cố Lương. Anh biết rằng mình đang phải đối mặt với một thế lực siêu nhiên. Anh hoàn toàn không thể chống lại bằng sức mình, chỉ có thể làm quen với các quy tắc trước.
Trong lòng tuy rối loạn nhưng rất nhanh cũng đã bình tĩnh lại. Cố Lương nhắm mắt ngã người ra sau, quyết định giữ sức cho kịch bản tiếp theo.
Lúc đến nơi thì trời đã tối đen.
Anh bước xuống kiệu, đi vào màn sương mù. Một lúc sau, người mặc đồ đen biến mất cùng với chiếc kiệu, làn sương mù dày đặc cũng từ từ tản đi.
Giường gỗ được chạm trổ, gương đồng, ghế gỗ hoa lê*… dần dần lọt vào mắt Cố Lương. Những đạo cụ này chân thực đến mức khiến anh có cảm giác mình xuyên không về cổ đại.
Cố Lương lấy lá bài ra, góc trên bên trái có dòng thời gian nhắc nhở, biểu thị hôm nay là ngày mồng tám tháng chín, còn nửa giờ nữa là đến thời điểm tử vong.
Anh lại quẹt tiếp, trang tiếp theo không còn là màn hình “Đang tải” nữa mà là bản đồ của phái Tiêu Dao. Vị trí trên đó cho thấy anh hiện đang ở trong phòng ngủ của Vương bất lão và Y mỹ nhân.
Rất nhanh đã có tiếng của nha hoàn NPC ở bên ngoài: “Phu nhân, canh an thần của chưởng môn đã được đưa tới.”
Mở cửa ra, anh nhận lấy thuốc an thần từ tay nha hoàn, đặt nó ở trong phòng. Cố Lương không dám chậm trễ, bắt đầu lục lọi tủ đồ.
Không lâu sau, anh tìm được một cái hộp nhỏ hơn trong hộp phấn hồng trước gương đồng, trên đó viết chữ in hoa rõ ràng vuông vắn “Thuốc mê, dùng một lượng nhỏ cũng có thể làm người choáng váng.”
Cố Lương ước chừng một lượng thuốc mê bỏ vào bát canh, sau đó ngồi xuống và yên lặng đợi “lão chồng” Vương bất lão của mình.
Ước chừng khoảng mười lăm phút trôi qua, Vương bất lão trở về.
“Cạch cạch.” Cửa gỗ bị đẩy ra, sau đó là âm thanh khàn khàn của một người đàn ông truyền đến: “Nương tử, ta đã về rồi.”
Cố Lương: “…”
—— Người chơi này đã chơi bao lâu rồi mà nhập vai nhanh vậy?
Editor: Hoạ bì ở đây là vẽ da.
Người xưa có câu “Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.”
(Vẽ cọp chỉ vẽ da khó vẽ xương, Biết người biết mặt không biết lòng)
Vương bất lão, bất lão (không già) ở đây là biệt danh không phải tên (như Y mỹ nhân) nên mình không viết hoa.