– Bảo người dẫn nhị thiếu gia và Tô tiểu thư đến chỗ bà nội.
Người đàn ông đó cất tiếng vâng, sai hai người bước qua.
Chu Chính Hiến nói:
– Thời Uẩn, bà nội dạo này chép kinh sách ở “đài Quan Ngư” mới xây, anh sợ em không biết chỗ đó nên bảo người dẫn hai em đi.
Chu Thời Uẩn đứng dậy:
– Được.
Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn đi theo một hướng khác, cô dường như lơ đãng quay đầu nhìn Chu Chính Hiến, anh ấy ngồi trên xe lăn luôn nhìn theo bọn họ.
Tô Căng Bắc quả thực không ngờ, Chu Chính Hiến mạnh mẽ vang dội, quản lý Chu gia to lớn trong lòng bàn tay trong lời mẹ cô lại có dáng vẻ ôn hòa như vậy, hơn nữa, có vẻ như sức khỏe không quá tốt.
– Chu Thời Uẩn.
– Ừm.
– Chân anh trai anh không sao chứ?
Nghe giọng điệu Chu Thời Uẩn ban nãy thì chân Chu Chính Hiến vốn dĩ bình thường.
Chu Thời Uẩn nói:
– Bình thường sức khỏe anh ấy không tốt lắm, nhưng rất ít khi ngồi xe lăn.
Nói đến đây, anh nghiêng mắt nhìn người dẫn đường bên cạnh:
– Anh tôi gần đây đều vậy sao?
– Đại thiếu gia mấy ngày nay nói có chút mệt mỏi nên mới ngồi xe lăn ạ.
– Bác sĩ nói thế nào?
– Cái này… tôi không rõ ạ.
Chu Thời Uẩn ừ rồi không nói gì nữa.
Tô Căng Bắc cũng không hỏi, không biết tại sao, sau khi bước qua cổng căn nhà này, cô rất tự giác an tĩnh lại. Có lẽ nơi này vốn sẵn có bầu không khí ràng buộc người khác? Cô nghiêng mắt nhìn Chu Thời Uẩn sắc mặt lạnh nhạt, Chu gia truyền thống như vậy lại cho ra một Chu Thời Uẩn yêu thích tây y, đây có tính là đột biến không?
Đến “đài Quan Ngư”, chỉ có Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc đi vào, những người khác không liên quan đều ở lại bên ngoài.
“Đài Quan Ngư” xây ở giữa hồ, là một công trình kiến trúc gỗ vừa đặc biệt vừa trang nhã. Cầu nhỏ uốn lượn quanh co từ mặt hồ cho đến trong nhà.
Lúc sắp đến cửa, Tô Căng Bắc đưa tay kéo ống tay áo Chu Thời Uẩn. Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô:
– Sao thế?
Tô Căng Bắc hỏi dò:
– Bà nội anh có dữ không?
Chu Thời Uẩn sững sờ, ánh mắt xẹt qua ý cười hiếm thấy:
– Em đang sợ à?
– Không, không phải sợ, chỉ là chuẩn bị tâm lý.
Chu Thời Uẩn nhìn cô đầy hàm ý:
– Dù bà nội thực sự rất dữ đi nữa, em là cháu dâu mà bà nhận định, em cho rằng bà sẽ đối xử với em thế nào?
Tô Căng Bắc nhướng mày, nói cũng đúng, là Chu gia họ nhất quyết chọn cô chứ không phải cô mặt dày mày dạn bám lấy họ.
– Vào thôi.
Tô Căng Bắc gật đầu:
– Được.
Tiến vào phòng, từ xa cô đã thấy Hoắc lão phu nhân ở sau bàn.
Hoắc lão phu nhân tên Hoắc Vạn Quân, hồi trẻ là một thiên kim tiểu thư nổi tiếng đế đô, xuất thân cao quý, danh môn vọng tộc, ăn ngon mặc đẹp nhưng không phải là một tiểu thư yểu điệu tùy hứng, không chỉ tướng mạo mà tài hoa của bà cũng rất hơn người.
Sau đó bà gả vào Chu gia, ở Chu gia, bà không phải chỉ làm một thiếu phu nhân đơn thuần. Bà giúp chồng quản lý toàn bộ Chu gia đâu ra đấy, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả thực là một người vợ tài đức.
Tô Căng Bắc theo Chu Thời Uẩn bước tới trước, dáng vẻ Hoắc Vạn Quân hoàn toàn hiện rõ. Đúng như cô nghĩ, Hoắc Vạn Quân lớn tuổi vẫn như xưa, sự ung dung cao quý của bà không phải chỉ một ngày mà ra, khí chất của bà có bẩm sinh, cũng có sự lắng đọng qua năm tháng.
– Bà nội.
– Bà nội.
Tô Căng Bắc gọi theo Chu Thời Uẩn.
Hoắc Vạn Quân đặt bút lông trong tay xuống, ngước mắt nhìn hai người:
– Căng Bắc tới rồi.
– Dạ, bà nội.
Tô Căng Bắc nhìn sang, không hề lùi bước trước ánh nhìn lạnh lẽo đã thành thói quen của Hoắc Vạn Quân:
– Nay mới đến thăm bà, là Căng Bắc thất lễ, sức khỏe bà vẫn khỏe chứ ạ?
Nói những lời khách sáo thì Tô Căng Bắc cũng không vừa.
Hoắc Vạn Quân hỏi:
– Bà rất khỏe, ngược lại là cháu đấy, nghe nói dạo trước cháu luôn ở bệnh viện, bây giờ không sao chứ?
– Dạ cháu khỏi hẳn rồi ạ, khiến bà nội nhọc tâm rồi.
Hoắc Vạn Quân gật đầu, vẻ mặt vẫn trang trọng nghiêm túc:
– Để Thời Uẩn chăm sóc cháu cho tốt.
– Dạ.
Hoắc Vạn Quân nói với Tô Căng Bắc xong, mới nhìn Chu Thời Uẩn:
– Thời Uẩn, bao lâu cháu chưa về rồi?
Chu Thời Uẩn:
– Dạ nửa năm ạ.
– Nửa năm, cháu không nói bà còn tưởng là mấy năm đấy.
Lúc Hoắc Vạn Quân nói câu này, ngữ điệu hơi bất mãn, nhưng Tô Căng Bắc nghe ra được sự dung túng trong giọng bà.
Mà Chu Thời Uẩn nghe xong, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc:
– Xác thực chỉ là nửa năm ạ, trí nhớ bà nội hơi thoái hóa, năm nay có kiểm tra sức khỏe chưa ạ?
Khóe môi Tô Căng Bắc co rút.
Hoắc Vạn Quân lườm anh:
– Cháu yên tâm, sức khỏe của bà nội cháu còn rất tốt.
Chu Thời Uẩn:
– Vậy cháu yên tâm rồi.
– Tâm của cháu đừng có tùy tiện yên, rất nhiều chuyện còn chờ cháu hoàn thành đấy.
Hoắc Vạn Quân chuyển đề tài:
– Cháu và Căng Bắc định chừng nào sinh con?
Mặt Tô Căng Bắc ngớ ra, tại sao tiết tấu nhanh như vậy?
Chu Thời Uẩn rất bình tĩnh:
– Bà nội, tụi cháu vẫn chưa kết hôn.
– Cháu đừng lấy cả đống cớ để qua loa với bà, trước đây hỏi cháu cháu nói vẫn chưa đính hôn, đính hôn rồi cháu nói vẫn chưa kết hôn. Nếu kết hôn rồi, cháu còn định lấy cớ gì đây?
Chu Thời Uẩn chuyển hướng sang Tô Căng Bắc:
– Lấy cớ gì nhỉ?
Tô Căng Bắc: nè nè, đừng đá vấn đề cho em chứ.
– Cháu còn hỏi người ta hử?
Tô Căng Bắc ho khan:
– Ưm… Bà nội, tụi cháu còn trẻ, không vội ạ.
Sinh con gì chứ, cô đang tuổi hoa mơn mởn, vóc dáng thướt tha, không cần sinh con lúc này đâu…
– Bọn người trẻ các cháu, haiz.
Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc nhìn nhau.
Cô nhướng nhướng mày, nếu cô không nhìn lầm, vẻ mặt đó của anh là hài lòng? Hài lòng về chuyện cô ngăn đề tài của Hoắc lão phu nhân?
