Bạc Nhất Tâm vài chỗ nói không sai, quả thực, cô hèn nhát.
Tình yêu và dũng khí của cô trong sựxoay chuyển nhiều năm sớm đã tiêu mòn thành tro, chỉ còn lại chút tàn hy vọng chưa dứt, cho dù có quạt bùng nó lên, cũng chưa chắc có thể cảmđộng trái tim cứng rắn sắc lạnh như đá của Chiếm Nam Huyền, nếu như thất bại, nhất định sẽ phản phệ cả đời cô.
Cho nên, cô cực kì hèn nhát, không dám đi đến bước quyết định.
Nhưng Bạc Nhất Tâm đã để cô hiểu rõ,Chiếm Nam Huyền hận cô trốn tránh, lòng tự trọng cứng rắn của anh sẽkhông cho phép mình lại bày tỏ gì với cô, nếu cô chọn bỏ đi lần nữa haytiếp tục im lặng, tất cả, rất có thể sẽ trở thành kết cục đã định.
Cô không dám khẳng định tình yêu của côđối với anh có thể vượt qua nỗi sợ hãi sâu trong lòng hay không, bởi vậy đời này cô không muốn phải quay lại quãng thời gian tự chữa thương mộtlần nữa, nhưng mà đây không phải là điều quan trọng nhất, thứ làm côthật sự thấp thỏm lo âu chính là, cô không biết tình cảm còn sót lại của anh đối với cô thật sự có thể khiến anh dứt bỏ hoàn toàn quá khứ haykhông.
Anh từng bước trêu chọc cô, bắt cô hoàntrả tất cả vô điều kiện, nhưng trước nay chưa từng nói—-cho dù là ámchỉ, sau này anh sẽ ở bên cô.
Chưa từng nói.
Có tình cảm hay không là một chuyện, hai trái tim đau thương mệt mỏi sau khi gặp lại có thể bắt đầu dưới ánh mặt trời lần thứ hai hay không, lại là một chuyện khác.
Có lẽ chính là điểm này, khiến cô lo được lo mất, mãi lùi không tiến.
Một lần lại một lần, vẫn là bài hát này, trong con mưa nhẹ sắp tạnh không thấy ánh tà dương, chỉ có một mình Aphrodite.
Màn đêm buông xuống, cuối cùng cô vẫn đứng lên, thay quần áo, lái xe ra ngoài.
Chạy không mục đích dưới bầu trời ẩm ướt nơi ánh đèn rực rỡ mới lên, bóng mây hồng bên tòa cao ốc, con đườngmệnh mông đầy xe, khi ý thức được càng chạy càng yên tĩnh, đường xe chạy rộng rãi mà hai bên xanh um cây rừng, đã dừng trước cánh cổng đóng chặt số 1 trên sườn núi đường Lạc Dương.
Tắt động cơ, cô gục xuống vô lăng nhắmmắt hồi lâu, sau đó mới mệt mỏi ngẩng đầu lên, khi mở mắt thấy cánh cổng điều khiển từ xa không tiếng động tự nhiên mở ra, camera quan sát đượcgắn trên cột trụ vẫn đen thui yên lặng như cũ, không hiện lên hình ảnhgì.
Khởi động xe, đặt hai tay lên vô lăng, cô rất lâu không động đậy.
Rốt cục là nên vào, hay nên đi? Sau khido dự 15 phút cô đưa ra quyết định, cắn môi, lui xe về phía sau, xoay vô lăng về bên phải, không do dự tiến thẳng vào, mọi chuyện không thể quay lại, cho nên cô không có cơ hội thay đổi quá khứ, việc duy nhất cô cóthể làm, chính là cố gắng thử cho tương lai.
Khi nhìn thấy cánh cổng nhanh chóng khép lại từ kính chiếu hậu, không đường thối lui, trong lòng cô lại có cảm giác thoải mái.
Rừng cây và đồng cỏ lần lượt biến mất ngoài xe, sống hoặc chết, được hay mất, cứ để tự nhiên đi.
Từ xa đã thấy một bóng người đứng trướctòa nhà chính, lấy tòa nhà màu trắng làm bối cảnh, thảm cỏ mênh mông,cột đèn sắt tỏa ra ánh sáng màu cam, hai tay anh đút vào túi quần, không hề nhúc nhích nhìn cô xuống xe.
Cơn gió nhẹ sau trận mưa mang theo hơicỏ thổi lên những sợi tóc của anh, có mấy sợi rơi xuống, nửa che nửakhông che đôi mắt u tối dưới cặp lông mi, con ngươi vô cùng u ám, sâunhư đêm tối không có điểm cuối, đáy con ngươi đan xen bóng mi dài và ánh cam nhạt tạo nên một quang ảnh kì lạ, giống như lộ ra chút cảm xúc mơhồ mà cũng lộ ra vẻ phức tạp khôn cùng.
Ánh mắt anh khác thường như xoáy nước biển sâu, đến mức sau này cô vẫn nhớ rõ ánh mắt của anh đêm nay.
“Tại sao lại tới?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Xin lỗi.” Có lẽ cô sớm nên nói câu này,”Xin lỗi, năm đó là khiến làm anh bị tổn thương.”
“Anh không muốn nghe điều này.”
“Con dấu kia, xin anh hãy cho em một lần nữa.” Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?
“Anh không cần nghe điều này.” Anh nói, đôi môi mỏng hằn lên một đường.
“Em thấy ảnh Bạc Nhất Tâm và Phan DuyNinh trên báo, đó là ở Kim Bích Vương Triều đúng không? Phan Duy Ninhmuốn hại em là bởi vì hắn muốn đuổi em rời khỏi anh để tác thành BạcNhất Tâm, mà sở dĩ Bạc Nhất Tâm muốn hại em, thật ra không phải là vìanh, mà là cô ấy cho rằng Phan Duy Ninh thật sự theo đuổi em, còn anhhết lần này đến lần khác bắt em không được tiếp cận Phan Duy Ninh, làbởi vì anh đã sớm biết người Bạc Nhất Tâm yêu bây giờ là hắn ta, đúngvậy chứ?”
“Anh không muốn nghe những lời đó.” Anhmột tay ép cô lên cửa xe, người ẩn ẩn nôn nóng:”Nói cho anh biết, tạisao em lại tới đây?”
Dưới làn mi cụp nửa dâng lên một màn sương mù, cô cúi đầu hỏi:”Còn anh? Tại sao anh lại mở cửa?”
Tay phải anh đột nhiên bóp lấy cổ cô, lựcvừa mạnh vừa nhẹ, giống như đang cực lực khống chế, cuối cùng tựa tránmình lên trán cô, giọng nói khàn khàn tuyệt vọng như con thú bị vâykhốn, giống như uy hiếp, giống như dụ dỗ, lại giống như khẩn cầu:”Chỉmột câu thôi, khó như vậy ư? Ngoan, nói đi, mau nói cho anh biết.”
Phòng tuyến tâm lý cuối cùng bị sự rối loạn thống khổ và khát vọng khẩn thiết của anh xé nát hoàn toàn.
Cô ôm anh, rụn giọng nói khẽ:”Em yêu anh, thực sự rất yêu, yêu đến mức không dám yêu lại.”
Anh lập tức bất động, mỗi một đường cong trên toàn thân đều trở nên vô cùng cứng ngắc, cho dù hai bàn tay côđang ôm eo anh, cả người ngơ ngác hoàn toàn mất phản ứng, giống nhưkhông tin nổi những gì tai mình vừa nghe thấy, lại giống như trái timhóa đá sau một ngàn tám trăm năm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày chính cô nói ra câu này, chuyện cũ từng màn rõ ràng ngay trước mắt, giờ khắcnày đáy lòng anh không hề vui sướng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cô tựa vào ngực anh, vì cố gắng đè néncon tim, vành mắt chua xót khàn giọng nói:”Cho dù bao năm trôi qua, chodù gặp ai, cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, cho dù em đang ở phươngnào…Em yêu anh, từ trước tới nay, chưa bao giờ thay đổi.”
Anh xốc áo cô lên, làm cô cảm thấy độngtác này của anh như muốn nâng đầu cô áp lại vào trong ngực mình, tay anh ôm lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng, sức lực mạnh mẽ giống như khát khaomuốn ôm cô đến chết, dừng thời gian để hình ảnh này trở thành mãi mãi,vĩnh biệt quá khứ.
Bóng đêm yên tĩnh, cách đó không xatruyền đến một hai tiếng côn trùng kêu vang, sau đó là âm thanh cơn giónhẹ lướt qua ngọn cây.
Cô im lặng ngừng nước chảy xuống từ đôi mắt rơm rớm, cách một lớp áo dưới bàn tay cô làn da anh cũng từ từ thả lỏng.
Cuối cùng anh mở miệng, tiếng rất khẽ rất khẽ:”Tại sao bây giờ mới tới? Tại sao bây giờ mới nói?”
Hơi thở lướt bên tai, khẽ đến mức cô phải xác nhận lại:”Gì cơ?”
“Tại sao lại để anh chờ nhiều năm như vậy?”
“Em—-“
Khuôn mặt bị gò mò nóng hổi của anh chạm qua, anh chặn miệng cô, áp cô lên cửa xe.
Lưng bị đập vào vô lăng đau nhói, côđịnh đẩy anh ra một chút, động tác chống đối rất nhỏ này lại như ngòi nổ làm cảm xúc của anh bỗng chốc phun trào, đường cong toàn thân anh lầnthứ hai cứng ngắc, nắm chặt lấy tay cô, gần như phát cuồng cuốn trôi mọi lời lẽ của cô, mạnh mẽ đến mức làm cô không thể hô hấp, giây tiếp theosau mông truyền đến cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc với kim loại, cảm giáclạnh lẽo này nhanh chóng truyền đến bên đùi đang bị ngoại lực cươngquyết nâng lên của cô.
Ngay lập tức nơi thít chặt của cô bị mởđến giới hạn lớn nhất, anh một tấc một tấc vô tình đẩy vào cho đến khingười cô hoàn toàn phình lên, cô cắn chặt răng, nâng mũi chân thử thảlỏng để làm giảm cảm giác khó chịu do không đủ ẩm ướt, mà anh bỗng nhiên co rút, bức vách kiên cường mút anh dây dưa của cô truyền đến cảm giácđau nhói, từng lỗ chân lông trên người cô bởi vậy mà co rút nhanh, nhịnkhông được kêu ra tiếng:”Huyền…đau.”
“Em đau bằng anh sao?” Câu hỏi thươngtâm đến cực điểm làm cô suýt nữa bật khóc, cô bị ôm chặt đến không thởnổi, chỉ có bên tai nghe thấy tiếng anh căm hận nhẹ nhàng rên rỉ:”Tạisao lại nhẫn tâm đến mức ngay cả một cú điện thoại cũng không có.”
“Nam Huyền….” Cô đau khổ kêu lên, đôitai nghe thấy câu nói của anh, nhận ra mình lại bị anh xé rách hoàntoàn, vô lực bám lấy vai anh, cô cố nén đến nỗi chảy cả mồ hôi trêntrán:”Đừng động nữa…”
Trong tiếng thở dốc anh dừng lại tất cả động tác:”Chuyện thứ ba.”
“Cái……….gì?”
“Em đồng ý với anh ba chuyện, bây giờ, chuyện thứ ba.”
“Ai…..anh…anh nói đi.”
“Cả đời này, không được có người đàn ông khác.”
Cô ngẩn ra, người đàn ông khác?!
Anh đột nhiên cử động:”Đồng ý mau!”
“Anh…”
Anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, không chút kiên nhẫn:”Đừng phí lời!”
Suy nghĩ của cô bị động chạm không thểtập trung, mặc dù không còn đau nhưng tốc độ của anh lại quá nhanh nênkhó tiếp nhận, lí trí thất lạc khiến cô không mở nổi mắt, thuận theo ýanh:”Ai….được.”
Bên môi nhếch lên một nụ cười mỉm tuyệtmĩ, anh cuối cùng cũng chậm lại tiết tấu, tiếng nói nhẹ như bóngđêm:”Tình yêu của anh, lúc này đây, anh sẽ cưng chiều em thật tốt….”
Gần đây các báo lớn đều tranh nhau đưatin, Chiếm Nam Huyền từ chối trả lời chuyện Ôn Noãn, còn scandal của Bạc Nhất Tâm và Phan Duy Ninh, khi dự tiệc trước lúc ngồi vào bàn bị phóngviên ngăn lại, thái độ khác thường nhìn vào camera trả lời, nhấn mạnhmình tuyệt đối tin tưởng Bạc Nhất Tâm.
Bởi vậy tất cả mọi người đều phỏng đoán, Chiếm Nam Huyền có phải tức giận vì chuyện này không?
Chiều hôm đó, trong phòng tổng giám đốc Thiển Vũ tầng 66, Cao Phóng cùng Quản Dịch mới từ Ích Chúng về.
“Chuyện làm thế nào rồi?” Chiếm Nam Huyền hỏi.
Quản Dịch cười hì hì nói:”Cao Phóng vôcùng uyển chuyển truyền đạt ý anh, nếu Phan gia không thể cho anh mộtcâu trả lời thuyết phục, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào xử lý bọn họgiống như Đại Trung.” Lời này vừa nói ra, nhóm đại lão Phan gia ngồitrong phòng họp sắc mặt đều khẽ biến, trong ngành có mắt chứng kiến,Chiếm Nam Huyền trong mấy tháng ngắn ngủi, đã chơi Đại Trung giàu quá ba đời đến nỗi hoàn toàn thay đổi không gượng dậy nổi, rất khó lật lại thế cờ.
Chiếm Nam Huyền nhếch miệng:”Cao Phóng, cổ phiếu chúng ta ngầm sở hữu đã đạt tới bao nhiêu rồi?”
Cao Phóng cười:”Nếu gộp các quỹ lớn lại, cũng đủ đạt tới 40% toàn cổ phần Ích Chúng.”
Quản Dịch hoảng sợ nói:”Quá ác, nếu cácquỹ chuyển động bất thường như vậy, nhất định sẽ khiến các hộ lớn và lẻtẻ khủng hoảng mà bán tháo ra, đến lúc đó Ích Chúng muốn khống chế cụcdiện cũng khó.”
“Cứ bán trước một phần, trước khi kếtthúc phiên giao dịch chiều hạ 10% cổ phiếu của bọn họ coi như cảnh cáo,nếu ngày mai bọn họ không có câu trả lời thuyết phục rõ ràng, thì cứ chờ mà xoay tiền cứu vớt đi.”
Quản Dịch làm bộ lau mồ hôi lạnh:”CaoPhóng, tôi nhận ra một chân lý, trên đời này có thể trêu bất cứ ai,nhưng tuyệt không thể chọc tới Chiếm mĩ nam, nếu không nhất định sẽ chết không toàn thây, anh nói Phan Duy Ninh theo đuổi ai không theo đuổi,lại cố tình theo đuổi Bạc Nhất Tâm, aizz, thật muốn ôm hắn cảm thôngkhóc một phen mà.”
Chiếm Nam Huyền liếc nhìn cậu một cái:”Theo tôi được biết, gần đây hình như có một người cậu thật sự không thể chọc vào.”
Mắt Quản Dịch lóe sáng:”Không phải là tôi không thể chọc vào, tôi là người lớn không chấp trẻ con nên mới tùy ý cô ấy.”
Cao Phóng lắc đầu:”Cậu biết rõ cô ấythân với Ôn Noãn, cho nên không thích Trương Đoan Nghiên, đã thế cậu lại đối xử quá bình đẳng, đùa Trương Đoan Nghiên như đùa Ôn Noãn trước mặtcô ấy, cô ấy không tức giận mới là lạ. Nói thật, cậu khó chịu cái gì?”
Chiếm Nam Huyền cười nhạt:”Cậu ta ghen,trước kia có một giám đốc mới được bổ nhiệm quay về, khi lên tầng 66 họp lại bất ngờ phát hiện Đinh Tiểu Đại là học muội trung học của hắn, bỗng chốc cả hai đều nhận ra nhau, vui quá, mỗi ngày đều hẹn cô ấy ăn cơmtrưa, vì thế nên—-“ Anh khoanh tay, bày ra cái vẻ:”Cậu hiểu rõ mà.”
Quản Dịch chu miệng:”Chiếm mĩ nam, nóiđến cũng không phải tại anh, anh nói xem nếu anh đã xem trọng Nhất Tâmđến thế, tại sao còn đi trêu chọc Ôn Noãn, nếu không phải trư tiểu muộikia cho rằng anh hại Ôn Noãn phải rời đi, tự dưng giận chó đánh mèo coitôi là bạn của chó của lợn, tôi cũng không cần phải chịu sự đãi ngộkhông phải của mình.”
“Được rồi, nếu là vì tôi, tôi đây sẽđiều trư tiểu muội của cậu điều xuống làm trợ lý riêng cho cậu, ngoàicậu ra ngăn cách tất cả móng vuốt của lũ đàn ông khác, như vậy chắc cậucũng vừa lòng rồi chứ?”
“Ờ. Hừ, cái này cũng không tệ, tôi miễn cưỡng tha thứ cho anh một lần.”
Cao Phóng ngồi bên cạnh bật cười, anh nhìn Chiếm Nam Huyền:”Nói đến, đã rất lâu rồi không gặp Ôn Noãn.”
Chiếm Nam Huyền tựa lưng vào ghế dựa, mỉm cười:”Cuối tuần trước tôi gặp cô ấy rồi.”
Hai người ngẩn ra, Quản Dịch nói:”Thảonào gần đây anh khác thường thế.” Cả ngày cười tít mắt dường như tâmtrạng tốt lắm, nhân viên cấp cao vì không biết anh đang nghĩ gì mà kinhhồn bạt vía, đều lén hỏi tổng giám đốc bị làm sao vậy, thì ra là đượcnạp điện ở chỗ tiểu Ôn muội muội,”Chiếm mĩ nam, rốt cuộc anh sẽ ở bênai? Không phải thật sự muốn thê thiếp đồng đường đấy chứ?!”
Con ngươi sáng như sao của Chiếm NamHuyền khiêu lên:”Tôi nghĩ chính là như vậy đấy, bằng không cậu nói chotôi biết—–tôi thích yêu đương với Nhất Tâm, lại thích lên giường với ÔnNoãn, cậu nói tôi nên chọn ai? Tôi nghe lời cậu.”
Quản Dịch thét lên:”Chiếm mĩ nam, anh điên rồi?!”
“Nói, nếu cậu là tôi, cậu sẽ chọn ai?”
Quản Dịch khó xử nhíu mày:”Lẽ ra NhấtTâm theo anh nhiều năm như vậy, cho dù thế nào anh cũng không thể vứt bỏ cô ấy, nhưng mà về tình, tôi cảm thấy người trong trái tim anh thíchthật sự lại là tiểu Ôn muội muội, đây đúng là vấn đề khó cả đôi đường.Cao Phóng, nếu là anh, anh sẽ chọn ai?”
Cao Phóng cười:”Cậu cứ lo cho thân cậu trước đi.”
Lúc này điện thoại trên bàn kêu lên,Chiếm Nam Huyền ấn nút nghe, loa ngoài truyền đến giọng nói của TrươngĐoan Nghiên:”Chiếm tổng, Ôn Noãn đang gọi.”
Hai tròng mắt anh chợt lóe lên tinhquang, nhưng nháy mắt lại u ám như quỷ như yêu ma, thong thả cong miệng, vẻ mắt thâm trầm đến mức khó có thể nắm bắt, anh nói:”Về sau, phàm làđiện thoại của cô ấy đều nói tôi không ở đây.” Nói xong liền tắt điệnthoại.
Quản Dịch và Cao Phóng ngạc nhiên nhìn nhau, người sau không nhịn được nói:”Nam Huyền cậu đang làm gì thế?”
Chiếm Nam Huyền quay ghế về phía đốidiện cửa kính, đưa lưng về phía hai người ngồi trước bàn làm việc, ghếdựa vừa cao vừa dày làm vách ngăn cách, giọng nói bình ổn không mangtheo một chút cảm xúc truyền đến trong không khí:”Các cậu có biết tạisao lại có Thiển Vũ không?”
Quản Dịch và Cao Phóng hai mặt nhìn nhau.
“Các cậu có biết tại sao đến giờ tôi vàNhất Tâm vẫn chưa kết hôn không? Các cậu có biết tại sao trước kia tôilại đồng ý để Ôn Noãn lên tầng 66 không? Các cậu có biết tại sao sau khi cô ấy làm thư kí của tôi tôi lại chuyển đến ở lầu phụ Thiển Vũ không?Các cậu có biết tại sao tôi phải xây một tòa nhà ở đường Lạc Dươngkhông?”
Cao Phóng nhíu mày, Quản Dịch hình như có chút ngộ ra.
“Dịch, còn nhớ ở trên máy bay, cậu hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nhớ chứ, anh nói khi đó mẹ anh không quản được anh, đành phải gọi bố anh về.”
Sau ghế da một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnhtới mức có thể nghe thấy hơi thở rối loạn rất nhỏ, Chiếm Nam Huyền thấpgiọng nói:”Bố tôi không về.” Từ nay về sau không bao giờ về nữa.
“Sao lại thế?”
“Chuyến bay ông lên….máy bay gặp tai nạn.”
Khi anh biết tin này, phản ứng đầu tiênchính là muốn hủy diệt cả thế giới, anh cảm thấy cuộc đời như đã đến hồi cuối, sau này cho dù thế nào cũng không còn ý nghĩa nữa, nhưng cuốicùng anh vẫn không hành động theo cái ý nghĩ điên cuồng kia, bởi vì cómột người còn không muốn sống hơn anh, đó chính là mẹ anh, anh quỳ trước mặt bà ba ngày ba đêm, cùng bà không ăn không uống, cuối cùng mới giữlại được ý nguyện sống của bà.
“Hai cậu có tin đôi khi chuyện đời thậtsự rất trớ trêu không? Khi tôi đi theo mẹ tới công ty hàng không nhậntiền bồi thường, lại phát hiện bố Ôn Noãn cũng nằm trong danh sách lâmnạn.” Vốn dĩ giận chó đánh mèo làm anh hận đến tột cùng, cấm tất cả mọingười nhắc tới cô trước mặt anh, nhưng khi nhìn thấy Ôn Hòa chết oanuổng trong vụ tai nạn trên không, tâm trạng anh từ khiếp sợ trở nên vôcùng hỗn loạn, suy nghĩ đầu tiên là không biết cô thế nào, sau đó nghĩsau này cô phải làm thế nào.
Cô từ nhỏ đã được bố yêu thương đặttrong lòng bàn tay như một nàng công chúa, thế giới đơn thuần không cómàu xám, cũng hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân mình, nếu ngay cảanh không thể chịu được đả kích như vậy, thật không thể tưởng tượng tình trạng cô ra sao.
“Tôi cố nén không đi tìm cô ấy, hai tuần trôi qua, sau khi xử lý xong chuyện của bố, rốt cuộc vẫn không nhịnđược, tôi tìm một buổi chiều đến trường cô ấy….tôi rất muốn nhìn thấy cô ấy, muốn biết cô ấy có khỏe không…ai ngờ lúc tới, lại thấy chỗ của côấy trống không, lúc đó Nhất Tâm mới nói cho tôi biết, sau hôm tiến hànhxong lễ truy điệu cho bác Ôn cô ấy đã đi Anh rồi…Khi ấy tôi cảm thấytrong tim có cái gì đó như chết hẳn, vĩnh viễn không thể sống lại.”
Khi phải hứng chịu một nỗi đau quá lớn, trong cái chết lặng của cõi lòng con người lại trở nên bình tĩnh.
Khi đó anh chính là như vậy, vì sự ra đi của cô, tất cả tất cả mọi thứ đều cuốn bay theo gió.
Anh khôi phục cuộc sống bình thường,sáng mỗi ngày đúng giờ đến trường, chiều về nhà làm bạn với mẹ, tối đúng giờ đi ngủ, chuyên tâm học hành, thành tích rực rỡ, nhưng chỉ có mìnhanh biết, ngoài các lớp học anh hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm những gì.
Đoạn trống trong kí ức kia phải rất nhiều năm sau, anh mới có thể từ từ nhớ lại.
Đã từng yêu sâu đậm như vậy.
Ngoài cửa kính phía chân trời xa xôixuất hiện ráng mây tím giống như đám lửa bùng cháy, bầu trời rực rỡ đẹpkinh người, nhưng lại nhanh chóng mờ nhạt trong hoàng hôn ngắn ngủi,cuối cùng bị màn đêm u ám kéo đến bao phủ.
Chiếm Nam Huyền thu hồi tầm mắt phiêu du vô hạn, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
“Hai người có biết cuộc điện thoại hôm nay, tôi đã chờ bao nhiêu năm không?” Đáp án là, suốt mười năm.
Mười năm này, tất cả những việc anh làmđều là vì một mục tiêu, mười năm mỗi một ngày, không lúc nào anh khôngnghĩ, rốt cuộc phải qua bao lâu, bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng ngày, cô mới——quay về bên anh.
“Từ năm tôi 18 tuổi chia tay cô ấy chotới bây giờ, hôm nay, là lần đầu tiên cô ấy tìm tôi, mười năm đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện thoại cho tôi, là lần đầu tiên cố ấy liên lạcvới tôi, là lần đầu tiên cô ấy nhớ tới tôi.” Suốt mười năm.
Ai biết, mười năm này đối với anh có ý nghĩa gì? Có nhớ truyện “Bác đánh cá và gã hung thần” không (*)? Năm đầu tiên sau khi cô bỏ đi, anh từng khờ dại từng trông mong, hyvọng cô nghĩ thông, bỏ xuống chuyện cũ, nhớ tới anh, chủ động liên lạcvới anh.
Năm thứ hai, vẫn không có tin tức của cô, anh bắt đầu thất vọng.
Năm thứ ba, nỗi nhớ cô dần dần trở thành nỗi hận, anh không hiểu, chẳng lẽ tất cả những tình cảm của quá khứ đều là giả? Tại sao cô lại có thể tuyệt tình quyết tâm biến mất như vậy?
Năm thứ tư, sự chờ đợi của anh dần tuyệt vọng, bắt đầu cố ý ép mình quên đi.
Một năm, lại một năm nữa trôi qua, anhnhấn chìm bản thân vào trong công việc, từng có một khoảng thời gian,sáng sớm mỗi ngày khi tỉnh dậy anh đều soi gương, muốn xem tóc mình đãbạc hay chưa.
Bảy năm trôi qua, sự chờ đợi kéo dài đối với chuyện yêu và hận của cô cuối cùng cũng phai nhạt, anh chấp nhận sự thật cô sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng ngay khi anh quyết định bắt đầumột cuộc đời mới, còn chân thành đề nghị đính hôn với Nhất Tâm, cô lạiđột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn của anh, không ai biết cảmgiác trong cái chớp mắt kia của anh, nếu có thể, giây phút đó anh rấtmuốn tự tay giết cô.
Trong cái đêm tan vỡ dưới tầng nhà cô,anh từng chỉ vào mũi cô và nói, một ngày nào đó anh sẽ vượt qua Chu LâmLộ, một ngày nào đó anh sẽ làm cô phải trở lại bên cạnh anh, xa cách bảy năm, sau bảy năm khoảnh khắc anh nhìn thấy cô trong bữa tiệc đính hôncủa mình, anh tự nói với lòng.
Một ngày nào đó, anh sẽ đem tất cả những gì cô đã đổ lên người anh, trả lại cho cô không thiếu một thứ.
Anh cong môi nhìn hình ảnh mình trongkính, tóc vẫn chưa bạc, sau mười năm cuối cùng anh cũng đợi được ngàyhôm nay, cho dù Thiển Vũ lớn mạnh thế nào, trước nay đó chưa từng là mục tiêu của anh, anh cố lắng lâu như vậy, đơn giản chỉ vì ngày này.
Anh sẽ cho cô biết, trên đời nào cóchuyện tốt như thế, cô nói đi là đi, muốn về là về? Khóe miệng vẽ lênmột nụ cười thâm sâu khó hiểu khác thường,”Cao Phóng, bảo người đi xemcô ấy thế nào.”