Nhìn cánh cửa bị đóng sau lưng, Cố Cảnh Ngôn nhếch môi để lộ một nụ cười cưng chiều. Nếu ngày nào cũng có thể trêu chọc cô gái nhỏ này thì tốt quá.
Ngồi trên xe, Mạc Cẩn bắt đầu ăn ‘bữa sáng lấy lòng’ của Cố Cảnh Ngôn. Từ sau ngày cô ngủ nướng không kịp bắt xe buýt đi làm, thiếu chút nữa là đến trễ, Mạc Cẩn không còn miễn cưỡng bản thân chen chúc trên xe buýt công cộng nữa, mà để cho Cố Cảnh Ngôn đưa cô đến ngã tư gần công ty, rồi mới một mình vào trong.
Mỗi lần ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng này, Mạc Cẩn đều tự khinh bỉ bản thân trong lòng từng giây từng phút, âm thầm dạy dỗ bản thân không được bị nhà tư bản kia làm hư, phải biết giữ vững tác phong biết tự phấn đấu dù gian khổ của mình. Ca dao tục ngữ dạy rất đúng. Từ tiết kiệm ra xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ vào tiết kiệm thì khó…
Nhưng mà, tha thứ cho cô, cô đã bước vào xa xỉ, không ra được…
Nửa giờ sau, xe chạy đến ngã tư gần công ty thì dừng lại.
Mạc Cẩn cầm túi xách của mình lên, chuẩn bị xuống xe thì bị Cố Cảnh Ngôn kéo lại, cô quay đầu nhìn anh tỏ vẻ không hiểu:
– Sao vậy? Có chuyện gì ư?
– Khóe miệng em dính đầy vụn bánh mì, em lại đây anh lau dùm cho.
– Ừm – Mạc Cẩn nghe lời Cố Cảnh Ngôn xích lại gần anh.
– Ưmm….
Cố Cảnh Ngôn thật sự giúp Mạc Cẩn lau miệng, chỉ có điều không phải dùng tay mà dùng môi lưỡi mà thôi. Sau khi liếm hết những vụn bánh mì trên môi cô, Cố Cảnh Ngôn trực tiếp hôn lên đôi môi hồng đầy đặn quyến rũ kia.
Một hồi sau, mãi đến khi thỏa mãn, Cố Cảnh Ngôn mới buông Mạc Cẩn ra, cười như một con mèo trộm được thịt.
Mạc Cẩn xấu hổ, đẩy Cố Cảnh Ngôn, mở cửa chạy ra khỏi xe, quay đầu còn hờn dỗi nói một câu:
– Đồ đáng ghét!!
Đến lầu 18 rồi, mặt của cô vẫn còn hồng hồng.
– Chào chị Từ – Thấy thư ký trưởng đã đến đang sắp xếp tài liệu công việc, Mạc Cẩn hơi ngại ngùng chào hỏi.
– Chào em – Thư ký Từ mỉm cười, rồi nói – Em pha sẵn một ly cà phê cho tổng giám đốc, ngài ấy sắp đến rồi.
– Dạ, được!
Mạc Cẩn đặt giỏ xách lên bàn làm việc, liền đi pha cà phê. Cố Cảnh Ngôn là người hết sức xoi mói, pha mấy loại cà phê gói ba trong một cho anh thì đừng hòng anh đụng đến. Phòng trà nước lầu 18 và ở nhà đều có một bộ máy chuyên dụng từ Mỹ dùng để pha cà phê. Tất nhiên còn có cả hạt cà phê Jamaica Blue Mountain nguyên chất mà anh yêu thích nhất.
Lúc còn là sinh viên năm nhất, Mạc Cẩn từng làm việc tại một quán cà phê. Hơn nữa còn có cô bạn Ôn Hinh là một cao thủ pha cà phê vô cùng ngon, Mạc Cẩn cũng đã học hỏi và luyện được tài nghệ pha cà phê cực phẩm. Nếu không, Thư ký Từ cũng không dám tùy tiện giao cho cô việc pha cà phê đắt giá cho Cố Cảnh Ngôn.
Cà phê Jamaica Blue Mountain nguyên chất đặc biệt có vị chua, đắng, ngọt, hòa quyện tất cả lại tạo nên một hương vị nồng nàn, đậm đà, lại đượm mùi, khác hẳn những loại cà phê thông thường khác. Có thể nói đây là một trong những cực phẩm của các loại cà phê trên thế giới.
Thấy Thư ký Từ đang tập trung làm việc không để ý đến mình, Mạc Cẩn len lén uống một ngụm cà phê, hương vị thuần khiết kia khiến cho cô không nỡ rời môi, trong lòng quả thật có chút đố kỵ với Cố Cảnh Ngôn.
Tối nay về nhà nhất định cô sẽ tự pha một ly thật ngon để tự thưởng cho mình mới được. Ừm, phải ngàn lần không được để cho người đàn ông kia biết, bởi vì sợ cô không ngủ được, anh vẫn luôn không cho phép cô uống cà phê vào buổi tối.
Đem cà phê đặt trên bàn làm việc của Cố Cảnh Ngôn xong, lúc đi ra cửa gặp anh đang tiến vào, Mạc Cẩn làm bộ chào một câu:
– Chào tổng giám đốc.
– Chào – Cố Cảnh Ngôn tao nhã cười một tiếng.
Mạc Cẩn cũng cười lại với anh, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trở lại bàn làm việc, lúc đang làm bản kê khai, thư ký Từ không biết vô tình hay cố ý quăng ra một câu:
– Gần đây tâm trạng của tổng giám đốc không tệ. Đúng là cười nhiều hơn trước kia.
– Ha ha, vậy sao? Chắc là do công việc thuận lợi – Mạc Cẩn cười gượng đáp lời.
Thư ký Từ cũng không nói gì thêm, cười cười tiếp tục làm việc.