Từ đó về sau, Lộ Lộ bắt đầu nói về chuyện của Đàm Yến Tây và cô siêu sao kia.
Chu Di phát hiện, chỉ làm một người đứng xem và lắng nghe những nội dung này cũng có niềm vui của “người qua đường ăn dưa” đấy chứ.
Lộ Lộ kể: “Cô ta và Đàm Yến Tây ở bên nhau vào thời điểm vẫn còn học tại học viện điện ảnh. Kỹ thuật diễn xuất của cô ta tệ dữ lắm, phải dựa vào quan hệ với Đàm Yến Tây mới lấy được hai bộ phim. Hiện tại dù chỉ diễn vai nữ hai, nhân vật cũng khiến người ta hài lòng nhưng vai này không cần sử dụng nhiều kỹ năng diễn lắm. Công ty cô ta mới ký hợp đồng cũng rất lớn, cực kỳ chú ý mảng quảng bá.”
Lộ Lộ thở dài thườn thượt: “Đàm Yến Tây đúng là không bạc đãi người khác. Chị không biết đâu, những cô gái trong giới của nhóm người như Hầu Cảnh Diệu, có ai mà không muốn bắt thang leo đến chỗ Đàm Yến Tây chứ. Nhưng Đàm công tử rất kén chọn, cũng vô cùng thủy chung…”
“Thủy chung sao?” Chu Di nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Đúng vậy, khi ở trong một mối quan hệ với ai đó, anh ấy sẽ không bắt cá hai tay đâu. Thường sẽ kết thúc mối quan hệ cũ trước mới bắt đầu mối quan hệ mới.”
Chu Di cười cười, từ chối cho ý kiến.
Hóa ra như thế này được gọi là “thủy chung”.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Lộ Lộ tiếp tục nói: “Nhưng những người như bọn họ, sao có thể một lòng một dạ thật được. Ăn chơi đến độ tuổi nhất định sẽ tìm một người được gia đình công nhận để kết hôn, kết hôn rồi lại tiếp tục rong ruổi bên ngoài. Em có quen biết một ông sếp lớn, làm đầu tư nghệ thuật, chính là như vậy, y chang biến thành một người khác trước đây. Lúc đi ăn với Hầu Cảnh Diệu, em đã trông thấy.”
Chu Di hỏi: “Đàm Yến Tây có đối tượng ‘được người nhà công nhận’ không?”
“Cái này thì em không biết. Chuyện trong nhà Đàm công tử, người như chúng ta khó mà biết được. Mấy người trong giới ấy ăn ý lắm, cũng rất kín miệng, thường sẽ không tùy tiện kể những chuyện như vậy cho chúng ta nghe.”
Thời gian còn lại sau đó, Lộ Lộ lại nói về những tin tức vô cùng sốc, ví dụ như ai đó sử dụng ma túy và vận động mạnh với bốn cô gái cùng lúc, vì chơi quá hăng say mà đã vô tình dùng gối khiến một cô gái trong đó ngạt thở chết. Sau đó người kia dựa vào quan hệ gia đình để đè ép sự việc này xuống, bồi thường cho gia đình nạn nhân mấy trăm vạn tệ, còn bản thân thì trốn ra nước ngoài tiếp tục ăn chơi trác táng.
Rồi còn có một người phụ nữ bám theo đứa con trai, sau lại leo đến chỗ người cha và dắt túi được kha khá tài sản, tiếp đó tự mở một công ty và làm chủ, cuối cùng kết hôn với một kỹ sư cao cấp tốt nghiệp từ MIT*, hiện giờ đang rất hạnh phúc mỹ mãn.
*Massachusetts Institute of Technology: Viện Công nghệ Massachusetts là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ, được coi là trường công nghệ hàng đầu thế giới.
Còn về giới giải trí, số lượng các sao nam sao nữ không có kim chủ đứng sau lưng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rồi một sao nam nào đó đã có con sáu bảy tuổi là người đầu tiên nhận được tài nguyên từ kim chủ nam…
Chu Di nghe mà trong lòng dâng trào nỗi hờ hững cô tịch ——
Thế giới hoa lệ sáng chói này, hóa ra cũng thật xấu xí và bẩn thỉu khôn nguôi khi tháo đi lớp mặt nạ huy hoàng ấy.
Lộ Lộ nhún vai: “Dù sao bây giờ công việc beauty blogger của em cũng khá khởi sắc, sau khi em và Hầu Cảnh Diệu chia tay, em sẽ tập trung làm công việc này toàn thời gian.”
Chu Di hỏi: “Em vẫn còn đi học sao?”
“Không có. Nhưng có ai không muốn lên đại học đâu. Em rất lười biếng, lại không cần sự nghiệp lớn lao gì, em cảm thấy học giỏi mệt cực kỳ. Nhưng vào xã hội rồi mới biết chỗ nào cũng cần phải đóng học phí…”
Bữa cơm hôm nay kết thúc, Chu Di biết được tên thật của Lộ Lộ là Chu Lộc Thu.
Lộ Lộ nói cái gọi là trực giác đương nhiên toàn lừa gạt người khác, vì hai người cùng họ nên cô ấy mới cảm thấy có cảm tình với cô.
Chu Di bảo cái tên Chu Lộc Thu này nghe rất hay.
Lộ Lộ lại đáp vì nghe rất hay nên mới không để lộ tên thật, bởi cô ấy không muốn phá hỏng nó.
_
Sau khi chào tạm biệt Lộ Lộ, Chu Di ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Tống Mãn đang ngồi tại bàn ăn, ôm cuốn sổ phác họa vẽ vẽ vời vời. Cô bé vẫn chưa đi học lại, suốt ngày ở nhà ngột ngạt muốn đổ bệnh, ngoài việc vẽ vời thì không biết phải làm cái gì khác.
Khi thấy cô vào nhà, Tống Mãn lập tức buồn phiền ném cây bút chì đi, “Chị, ngày mai em nhất định phải đến trường học!”
“Ngày mai là thứ bảy.”
“…..” Tống Mãn nhất thời xì hơi, “Vậy thứ hai đi! Thứ hai em quyết tâm phải tới trường.”
“Thứ hai đến bệnh viện kiểm tra lại, xem bác sĩ nói sao đã.”
“Tim em mà bản thân em còn không biết sao, em hồi phục khá tốt rồi.”
Lúc này điện thoại trong túi đổ chuông, Chu Di cảnh cáo một câu: “Em đừng có đùa giỡn với chị”, sau đó đi bắt máy.
Bất ngờ làm sao, người gọi đến là Cố Phỉ Phỉ đã biến mất một thời gian, cô ấy hẹn cô tối mai đi ăn khuya.
Tống Mãn nghe thế thì nhích đến gần điện thoại nói: “Chị Phỉ Phỉ, em cũng muốn đi! Đưa em theo với!”
Cố Phỉ Phỉ nói: “Chị với chị gái em có chuyện muốn nói, để lần sau đi. Chờ sức khỏe em khôi phục kha khá đã chị sẽ đưa em ra ngoài happy riêng ha.”
Tống Mãn bảo: “Vẫn là chị Phỉ Phỉ tốt nhất.”
Chu Di: “Nếu em còn nói nhảm thì đừng mơ mà đi.”
Tống Mãn kịp thời nhận thua: “… Chị ruột tốt hơn!”
Buổi tối ngày hôm sau, Chu Di và Cố Phỉ Phỉ gặp nhau ở quán bar.
Chu Di và Cố Phỉ Phỉ giống nhau, uống rượu không thích hoa hòe hoa sói, chỉ thích gọi rượu kinh điển pha thêm nước suối, hơi đắng nhưng sảng khoái vô cùng.
Phong cách ăn mặc của Cố Phỉ Phỉ ngày hôm nay rất kì lạ, toàn bộ hoa tai trên xương tai đã được tháo ra, mái tóc xoăn sóng màu xanh da trời được tẩy màu trước đó đã nhuộm thành màu nâu sẫm.
Chu Di cũng thấy không quen: “Cậu bị thất tình hay là hoàn lương vậy?”
“Chẳng cái nào đúng cả, mình đang ‘ra khơi’.”
“…”
Cố Phỉ Phỉ gảy tàn thuốc, cười nói: “Mình đang theo đuổi một anh chú già.”
“… Già đến đâu? Có thể lập tức chia tài sản không?”
“Bốn mươi tám?”
“Cũng đâu phải người già nhất trong phạm vi săn thú của cậu đâu.”
“Trọng điểm không phải là cái này.” Cố Phỉ Phỉ ngậm điếu thuốc, cầm túi xách tay để trên ghế sofa lên, lấy một cuốn sổ trong đó ra và ném lên bàn: “Anh chú đó tìm một phòng tranh tổ chức triển lãm cho mình ký hợp đồng, rồi còn đưa cho mình cuốn sách ảnh này.”
Chu Di sững lại, cúi đầu nhìn: “Là cuốn này à.”
“Đúng vậy, còn có thể là cuốn nào nữa.”
Bìa ngoài cứng cáp, trên đó có in một cảnh trong câu chuyện. Ngoài cửa sổ tuyết rơi mờ mịt, bên trong phòng có một nhà thơ đang say giấc nồng trên ghế sofa đỏ nhung trước lò sưởi ấm áp, dưới đất ngổn ngang giấy nháp, bên cạnh là một chiếc lồng vàng nhốt một chú chim lông xanh đang hấp hối.
Dòng tiêu đề “Nhà thơ và sơn tước xanh” được mạ vàng, Chu Di chạm ngón tay lên, có cảm giác lồi lõm rõ ràng.
Mấy bức tranh trước đây của Cố Phỉ Phỉ đã được gửi đi chừng mấy lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Cố Phỉ Phỉ hút thuốc, cười nói: “Chuyện năm đó mình xin ông bà nội không được mà người ta chỉ gọi một cú điện thoại là xong. Hơn nữa từ khâu hiệu đính cho đến in ấn cũng chỉ mất chút thời gian.”
Dĩ nhiên Chu Di nghe được sự thê lương trong tiếng cười của Cố Phỉ Phỉ: “…… Hai người quen biết thế nào.”
“Không phải lần trước mình có đưa cậu đến buổi họp mặt nghệ thuật gia gì gì đó sao, còn nhớ không? Chủ nhân của nơi đó là ông ấy.”
“Ký hợp đồng phòng triển lãm tranh, có phải về sau sẽ…”
“Ông ấy có năng lực dẫn dắt mình.” Cố Phỉ Phỉ cười cười, “Ông ấy cho mình tài nguyên, mình ngủ với ông ấy, thế là được cái mình muốn.”
Chu Di không biết nên nói cái gì cho phải.
Cố Phỉ Phỉ nói đúng, cô rất bao che.
Trước nay cô chưa bao giờ khuyên nhủ Cố Phỉ Phỉ, bây giờ càng không có tư cách để khuyên nhủ.
Mà câu tiếp theo của Cố Phỉ Phỉ lại nói về chuyện này: “… Như mình đã nói đấy, Chu Di, cậu có biết thật ra cái giới này của họ rất chi là nhỏ bé không.”
Mí mắt Chu Di giật giật một cái.
Cố Phỉ Phỉ nhìn cô chằm chằm: “Mình thì không có vấn đề gì, dù sao từ năm mười sáu tuổi, mình đã ngủ cùng những người đàn ông già này. Nhưng cậu không giống vậy, rõ ràng cậu đã từng nói mẹ cậu chính là tấm gương. Đàm Yến Tây là loại người gì chứ, mình và cả người đàn ông kia còn phải kính nể anh ta mà, cậu sẽ bị anh ta ăn sạch không còn một mảnh xương vụn nào!”
Một lúc lâu sau Chu Di mới lên tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Cậu nói xem, cuộc đời này có thể gặp được người đàn ông như Đàm Yến Tây, xác suất lớn bao nhiêu?”
“….. Cậu đừng bảo mình là cậu yêu anh ta nhé, mình sẽ tức chết đấy.”
“Tình yêu đâu phải là thứ rẻ mạt như vậy.”
“Vậy cậu có mưu đồ gì?”
Chu Di ngẫm nghĩ một hồi mới hình dung cho cô bạn nghe: “Lúc đến công viên Disneyland chơi, cậu có cảm giác gì? Có quên đi cuộc đời thực tế không?”
Cố Phỉ Phỉ trầm mặc.
Cô ấy hiểu chứ.
Ai mà không có thực tế u ám nặng nề.
Nhưng có ai quy định khi còn sống, con người ta không thể có một ngày sống trong cổ tích đâu.
Tôi biết sau buổi diễu hành, sau sự tàn lụi của pháo hoa là thực tế.
Nhưng vậy thì sao.
Hồi lâu sau, Cố Phỉ Phỉ mới lên tiếng: “Cái này cũng tốt… Cậu đừng nghiêm túc là được.”
“Những người ngoài kia ai cũng có thể dễ hợp dễ tan, sao mình lại không làm được chứ?”
“Vậy cậu đồng ý với mình, một khi cậu phát hiện cậu có tình cảm nghiêm túc với anh ta thì phải chia tay ngay. Hoặc là cậu đừng để mình phát hiện ra, mình nói cho cậu biết Chu Di, mình nói cho cậu biết, mình không có đùa đâu. Nếu mình biết cậu yêu người đàn ông như vậy, mình có trói cũng sẽ lôi cậu đi xa thật xa Bắc Thành!”
Chu Di cười: “Được!”
Dừng lại giây lát cô lại tiếp lời: “Nhưng mình phải uốn nắn cậu chút nha. Cậu không có vấn đề gì cả. Bất kể trong quá khứ cậu đã trải qua những chuyện thế nào, nhưng ở chỗ mình, cậu không có vấn đề gì. Mình bao che như vậy đấy.”
“Được rồi!” Cố Phỉ Phỉ cắt ngang lời cô, “Nói tiếp nữa là mình buồn nôn lắm.” Cô ấy bưng ly rượu lên: “Uống rượu đi. Chúc chúng ta… Thân xác dơ bẩn, linh hồn tự do!”
“… Cậu như thế này mới buồn nôn ấy.”
Đêm nay, Chu Di và Cố Phỉ Phỉ uống đến rạng sáng mới về nhà.
Rảo bước trong con hẻm nhỏ, cảm giác như đang giẫm trên mây.
Gió xuân se se lạnh, say đắm lòng người còn hơn cả men rượu. Cô vòng hai cánh tay ôm mình, bước chân nhanh nhẹn, đang đi lại vô thức xoay một vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn trời. Những đám mây nhàn nhạt, tựa như bút lông chấm nước họa ra. Ánh trăng mông lung huyền ảo.
Điện thoại bỗng đổ chuông vang vọng khắp con hẻm yên tĩnh, khiến cô giật mình rồi vội vàng đưa tay lấy ra khỏi túi xách.
Một dãy số vô cùng quen thuộc.
Cô bắt máy, giọng nói của Đàm Yến Tây hơi trầm xuống: “Em đang ở đâu vậy?”
“…. Trên đường. Trên đường về nhà.”
“Uống rượu à?”
“Cái này mà anh cũng nghe ra được sao?”
“Âm thanh không giống giọng em lúc bình thường.”
“Vậy sao?” Chu Di cười cười, “Gọi em có chuyện gì à?”
“— Thông báo với em. Hoa lê trong sân nở rồi.”