Quỷ Vương tính tình ích kỷ, cơ bản không thèm chú ý tới cảm nhận của người khác, trực tiếp tạo ra mấy hiểu lầm nhỏ khiến tình cảm vốn đã không mấy sâu đậm giữa hai người lung lay ngay.
Nhưng lần cuối hắn ra tay lại bị nam 3 vạch trần, nữ chính nổi giận với hắn một trận, lại làm lành với Nghiêm Cửu, trải qua chuyện này Quỷ Vương bỗng dưng hiểu rõ hóa ra bản thân có cảm tình với nữ chính, nhưng vì bản tính tự cao khiến cho quan hệ với nữ chính trở nên căng thẳng.
Đúng lúc này một kẻ thù của Nghiêm Cửu bắt cóc nữ chính cùng đồng nghiệp kiêm bạn thân y, ép hắn chỉ được chọn một người, trong khi Nghiêm Cửu do dự, Quỷ Vương đã kịp thời ra tay cứu nữ chính khiến quan hệ cả hai thoáng dịu lại, cũng khiến giữa nữ chính và Nghiêm Cửu sinh ra khúc mắc.
Một tháng sau, trong thành xuất hiện án mạng liên hoàn, Nghiêm Cửu bận tới tối mặt tối mũi, cũng là cơ hội cho Quỷ Vương và nữ chính bồi dưỡng tình cảm.
Trải qua mấy sự kiện thần quái nho nhỏ, cuối cùng nữ chính cũng hiểu được tình cảm của bản thân, nhận ra mình thật sự thích Quỷ Vương chứ không phải Nghiêm Cửu.
Cô định nói rõ với Nghiêm Cửu, Nghiêm Cửu cuối cùng cũng dành ra được chút thời gian gặp mặt cô.
Nhưng hung thủ gây ra những vụ án giết người liên hoàn này không phải con người mà là một Quỷ Vương mới, vì nữ chính ở cạnh Quỷ Vương lâu ngày nên bị nhiễm hơi thở của Quỷ Vương, Quỷ Vương mới nhân lúc cô đi một mình bắt lấy cô, muốn uy hiếp Quỷ Vương giao hồn hạch của bản thân ra, tiện tay cũng mang luôn Nghiêm Cửu theo.
Quỷ Vương bị phong ấn lâu ngày, sức mạnh còn chưa khôi phục hoàn toàn nên trong chốc lát không thể nào vừa bảo vệ nữ chính vừa giết chết Quỷ Vương mới.
Bởi vì vụ án giết người liên hoàn được tổ chuyên giải quyết sự kiện thần quái của nam 3 tiếp nhận, Nghiêm Cửu biết được sự tồn tại của quỷ thần, nhớ tới chuyện nam 3 từng nói về thể chất của y nên nhờ nữ chính giúp đỡ liên hệ với Quỷ Vương, giúp y mở ra Thiên Nhãn, cùng Quỷ Vương liên thủ giết chết Quỷ Vương mới.
Có Nghiêm Cửu, tình hình nhanh chóng lật ngược, suy cho cùng thì Quỷ Vương mới chỉ vừa lên cấp, không đủ kinh nghiệm bị Quỷ Vương khống chế, Nghiêm Cửu nhân cơ hội đó cứu nữ chính ra.
Nhưng ngay giây phút cuối cùng, Quỷ Vương mới không cam lòng đánh lén nữ chính, bị Nghiêm Cửu chặn ngang khiến y lập tức mất mạng.
Sống chết luân hồi thuộc sự quản lý của địa phủ, Quỷ Vương không cách nào xen vào được, hơn nữa bản tính hắn vốn ích kỷ lạnh nhạt, trừ khi là nữ chính còn bằng không sao có thể vì người khác trả một cái giá lớn đổi lấy cơ hội sống lại chứ, huống chi Nghiêm Cửu là tình địch của hắn.
Nghiêm Cửu nói lời từ biệt cuối cùng với nữ chính rồi theo sau quỷ sai đi mất, nữ chính mang theo lời chúc phúc của y HE cùng Quỷ Vương.
– -Hết.
Đỗ Cửu không có ý kiến gì về cốt truyện, chỉ thở phào một hơi, cứ như vậy thì y không cần phải lo, quỷ quái gì gì đó không có quá nhiều quan hệ với y, chỉ có sau cùng trước khi chết nhìn thấy hai Quỷ Vương mà thôi, hơn nữa dựa theo giả thiết thì dáng vẻ của Quỷ Vương chắc chắc không đáng sợ, rốt cuộc cũng là nam chính và trùm cuối kia mà, cho dù không đẹp trai tung chảo nhưng chắc chắn không thể xấu nổi.
Còn về nguyên chủ Nghiêm Cửu đâu, y xuyên rồi.
Đúng vậy, không nhìn nhầm đâu, y thiệt sự xuyên rồi, hai thế giới do gặp phải từ trường va chạm với nhau, làm y bị đưa sang một thế giới khác.
Đỗ Cửu vừa sắp xếp lại ký ức trong đầu vừa tò mò hỏi: “Nghiêm Cửu đi tới thế giới gì vậy?”
Hệ thống đáp: “Thế giới tiên hiệp.”
“Phụt…” Đỗ Cửu không nhịn được cười, “Tiên hiệp?!” Để một cảnh sát nghiêm túc chính trực, kiên định theo chủ nghĩa duy vật xuyên tới thế giới tiên hiệp, thiệt đúng là ác quá rồi.
Tiếp nhận xong ký ức y mới mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy mình đang ở bệnh viện.
So sánh thời gian một chút thì đúng là bây giờ cốt truyện vừa mới bắt đầu không lâu, Nghiêm Cửu cùng với nữ chính Kiều Niên Niên còn chưa chính thức xác định quan hệ người yêu với nhau, bà ngoại Kiều Niên Niên vừa qua đời, cô vội vàng về nhà chịu tang.
Nghiêm Cửu xử lý một vụ án bị kẻ bắt cóc làm bị thương phải đưa vào bệnh viện.
Đỗ Cửu vừa mở mắt ra bên cạnh đã có người tiến lại: “Đội trưởng Nghiêm, anh thấy trong người thế nào? Không sao chứ?”
Người tới là một cô gái trẻ, tóc ngắn ngang tai, có mấy phần thanh tú, vẻ mặt cô lúc này đầy sự quan tâm, bước tới cẩn thận đỡ y dậy.
Trong đầu Đỗ Cửu nhanh chóng hiện ra tư liệu về cô, Nguyễn Thanh, sinh viên thực tập của đội cảnh sát, yêu thầm Nghiêm Cửu, sau này bị Quỷ Vương lợi dụng khiến Nghiêm Cửu và Kiều Niên Niên xảy ra hiểu lầm không nhỏ.
“Không sao hết.” Đỗ Cửu đay đay trán, nhíu mày, “Bắt được người chưa?”
Nguyễn Thanh vội đáp: “Đội trưởng Nghiêm yên tâm, đã bắt được rồi ạ, anh Lâm tự giải về thẩm vấn rồi.”
Đỗ Cửu xốc chăn lên, xuống giường xỏ giày: “Về cục thôi.”
“Đội trưởng vết thương của anh…” Nguyễn Thanh muốn cản lại nhưng có hơi không dám, cô cắn môi lấy hết can đảm chắn trước mặt Đỗ Cửu, “Đội trưởng Nghiêm, cục trưởng Mạc nói anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ông, ông ấy bảo em chăm sóc anh…”
Đỗ Cửu loạt soạt khoác áo lên, mặt mày nhàn nhạt, giọng nói lành lạnh: “Đi theo tôi hoặc cứ ở lại đây, chọn đi.”
Nguyễn Thanh bày ra vẻ mặt ỉu xìu, xuôi tay chấp nhận: “… Em theo anh đi.”
Ra khỏi bệnh viện, hai người lái xe trở về cục cảnh sát, trên đường điện thoại Đỗ Cửu rung lên, nhận được tin nhắn của Kiều Niên Niên gửi tới, bảo rằng cô đang trên đường về thành phố B, 6 giờ lên máy bay, khoảng 7 giờ sẽ tới nơi, tuy rằng không nói rõ ra nhưng nhìn lại thì hiển nhiên mong y có thể đi đón cô.
Đỗ Cửu nhíu mày, trả lời lại sẽ tới đón.
Trong nguyên tác Nghiêm Cửu sẽ đi đón Kiều Niên Niên, cũng vì nguyên nhân y bị thương còn đi đón người khiến Kiều Niên Niên vừa đau lòng vừa cảm động, chính thức xác định quan hệ hẹn hò với y.
Nguyễn Thanh trộm nhìn dáng vẻ cúi đầu gửi tin nhắn của Đỗ Cửu, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết kia chắc chắn là con gái, trong lòng lập tức hụt hẫng, theo bản năng thốt lên một câu: “Bạn gái ạ?”
Khuôn mặt nghiêm túc của Đỗ Cửu giãn ra trong chớp mắt, nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của Kiều Niên Niên lại bỗng do dự một chút mới đáp lại: “Đúng vậy.”
Suy đoán được xác nhận, trong lòng Nguyễn Thanh khó chịu nhưng không dám để lộ, cố tỏ ra vui vẻ: “Chúc mừng đội trưởng không còn độc thân nữa, có phải anh nên mời tụi em ăn mừng không, còn phải dẫn chị dâu tới nữa!”
Khóe môi Đỗ Cửu chợt mỉm cười: “Được.”
Đáy mắt Nguyễn Thanh càng thêm hụt hẫng.
Đỗ Cửu về cục cảnh sát còn chưa kịp làm gì đã bị cục trưởng Mạc đuổi về nghỉ ngơi, y vờ vịt từ chối vài câu sau đó thuận thế đồng ý.
Nếu trong nguyên tác Nghiêm Cửu kịp đi đón Kiều Niên Niên thì chứng tỏ rằng y cũng về nghỉ sớm.
Đỗ Cửu theo ký ức lái xe về nhà Nghiêm Cửu, chung cư của đàn ông độc thân gọn gàng đơn giản lại sạch sẽ, đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp, thật sự có xu hướng mắc chứng rối loạn cưỡng chế, cực kỳ giống với tính cách Nghiêm Cửu.
Có trí nhớ nên Đỗ Cửu mau chóng quen thuộc, y nhìn đồng hồ, còn 2 tiếng nữa là đến 7 giờ nhưng sân bay cách nội thành một khoảng xa, lái xe qua cũng mất hết 1 tiếng, theo tính cách Nghiêm Cửu tuyệt đối sẽ không tới trễ nên y chỉ định rửa mặt, thay quần áo xong sẽ đi ngay.
Đứng trước tấm gương lớn y mới giật mình, bởi vì gấp gáp chạy về, y còn chưa kịp thay đồng phục cảnh sát.
Người đàn ông trong gương mặt mày lạnh nhạt, ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao ráo vững chãi, một thân đồng phục cảnh sát mặc trên người y gợi lên cảm giác cấm dục không nói nên lời, cộng thêm băng gạc trên trán, quả thực…
Thiệt muốn nhào lên đè một phát!
Đỗ Cửu bị sự “vô sỉ” của bản thân hù sợ, một tay che mặt một tay đỡ trán, thấy chưa, không cần phải bối rối chi nữa, chắc chắn y cong rồi.