Ái Nhi ngồi ngay ngắn lên ghế. Tiếng nói trầm ấm cùng hương hoa nhài thoang thoảng giúp cô gái nhỏ thấy dễ chịu hơn.
Một lúc sau, Long Vũ gấp cuốn vở nhỏ lại sau khi kiểm tra đáp án.
– Ừm, đúng hết. Cậu tiến bộ nhiều rồi.
Được khen nhưng không hiểu sao Ái Nhi chẳng vui nổi. Cô im lặng, đung đưa nhẹ hai chân của mình, đôi mi cong nhẹ chớp chớp.
Với sự nhạy bén của mình, Long Vũ thấy cô bạn của mình trầm tính hơn mọi ngày. Cậu nhỏ giọng hỏi:
– Có chuyện gì à?
Ái Nhi ngẩng đầu lên, hàng mi chớp nhẹ. Cô bé ngây thơ nói:
– Tụi mình sắp chia tay hở?
Câu hỏi làm Long Vũ giật mình. Hai má cậu đỏ chót như trái cà chua. Nhưng giọng điệu và hành động không mất đi vẻ điềm tĩnh vốn có.
Cậu ngồi xuống thấp hơn tầm nhìn của Ái Nhi. Hai tay bám lấy hai bên ghế, xoay cô về hướng của mình.
– Sao cậu hỏi vậy?.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
– Thì giờ cậu nổi tiếng rồi, có nhiều bạn bè. Chắc không thèm chơi với tớ nữa í. Sau ngày mai là nhiều người biết đến cậu hơn cơ.
Thì ra cô lo nghĩ chuyện này. Long Vũ cười dịu dàng nhìn lên cô gái nhỏ.
– Nhờ cậu cả mà.
– Hả?
– Cậu giúp tôi có thêm tự tin và dũng khí để kết bạn mới. Tôi rất thích c…
Đang nói thì đột nhiên Long Vũ ngừng lại. Cậu hắng giọng:
– E hèm… Tôi rất thích các bạn trong trường. Bây giờ ai cũng cổ vũ cho tôi.
Ái Nhi quay mặt đi hướng khác, phồng hai má lên.
– Bởi vậy mới nói là cậu không muốn chơi với tớ nữa!
Long Vũ nghe đến đây thì khẽ lắc đầu. Cậu đứng dậy rồi đặt tay lên hai má tròn trĩnh của Ái Nhi, xoay mặt cô lên phía mình.
Hai bên gò má của cô cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm từ bàn tay to của cậu bạn. Khuôn mặt hồng lên tựa áng mây chiều.
Long Vũ cất giọng, chậm rãi nhả từng chữ:
– Tôi thích chơi với các bạn. Nhưng cậu là đặc biệt nhất trong số đó. Chơi với cậu rất vui.
– Đặc biệt á?
– Ừ.
Đôi mắt sâu thẳm của Ái Nhi đẹp như một thiên hà trong vũ trụ bao la. Cậu buông tay ra rồi nói tiếp:
– Thôi trễ rồi, cậu về đi.
Ái Nhi giật mình nhìn đồng hồ trên tường. Giờ này Ngọc Ánh cũng sắp tới nhà. Không thể về sau cô bạn được, sẽ bị phát hiện mất.
Ái Nhi vội vàng soạn lại sách vở rồi chạy ra ban công, không quên chào cậu bạn:
– Mai gặp ha! Thầy giáo Vũ ngủ ngon!
– Khoan đã!
Long Vũ vội lấy chiếc áo phông hôm nọ ra.
– Cậu cầm theo cái này đi. Tôi không thích mặc đồ đã qua sử dụng.
– Ơ… bữa tớ mượn của cậu mà?
– Cầm!
Tự nhiên bị nhét đồ vào tay, Ái Nhi không hiểu gì sất. Nhưng vì đã trễ nên cô không nghĩ nhiều mà lập tức trèo về phòng.
Đợi đến khi không gian yên tĩnh trở lại, Long Vũ mới ngồi bịch xuống giường. Suýt chút nữa thì không giấu nổi khuôn mặt lúng túng này. Ái Nhi mà nhận ra thì cậu ta chết mất.
Bàn tay cậu xoa xoa ngực trái, miệng lẩm bẩm.
“Hít thở sâu, hít thở sâu”