Có thể là đã quá khuya, Thẩm Ngọc thân thể kém, không còn sức chống đỡ, y lại mơ màng buồn ngủ.
Lúc này, Chỉ La lại hướng châm đâm vào trên đầu gối Thẩm Ngọc.
Châm dài đâm vào kẽ hở trên đầu gối y, nàng lại cố tình để đi vào một nửa, một nửa hướng xuống đất, chỉ cần Thẩm Ngọc không cầm cự được lại gục xuống thì phần kim châm còn lại sẽ đâm hết vào.
“Ta nói trước rồi, người nếu là sợ đau, ngàn vạn lần đừng có ngủ quên mất.”
Chỉ La lại tiếp tục cầm lấy một cái kim châm, quơ quơ ở trước mặt Thẩm Ngọc.
“Hay là cứ để nô tỳ đến giúp người đi.”
Một bên đầu gối kia, cũng bị phương pháp tương tự đâm vào.
Thẩm Ngọc bên tóc mai một mảng mồ hôi hột, y chỉ có thể khẽ nâng lên đầu gối, không để rơi xuống đất, thế nhưng không tránh khỏi được đụng chạm.
Trấn Bắc Vương muốn ở lúc trên người Thẩm Ngọc mua vui phát tiết, sẽ không mất sức mà ngất xỉu đi, đã ép y uống rất nhiều dược, cho nên Thẩm Ngọc mỗi ngày đều tinh lực dư thừa nhưng trên thực tế thân thể đã hư nhược quá độ.
Ở cửa ải trước mắt này, dược nổi lên tác dụng, Thẩm Ngọc hi vọng mình dứt khoát mà ngất đi thì tốt rồi, nhưng là không được.
“Thẩm phu nhân, vết kim không lớn, Vương gia sẽ không chú ý đến, hơn nữa người lại là một người câm, sẽ không thể hướng Vương gia tố cáo, sẽ không có một ai biết được, người nói xem có đúng hay không?”
Thẩm Ngọc muốn cầu cứu, trước kia tốt xấu gì cũng có mẹ thương xót, nhưng ở Vương phủ rộng lớn này, không có một ai che chở lấy y.
Thẩm Ngọc cảm thấy rất hoang đường, lúc này trong đầu y lại hiện lên hình ảnh Trấn Bắc Vương, cái người nam nhân tàn bạo đến kinh khủng đó.
Suốt một đêm, Thẩm Ngọc cảm thấy mình so với bị lột đi một lớp da còn muốn thống khổ hơn, tờ mờ sáng phía chân trời lộ ra màu trắng bạc, Thẩm Ngọc ngay cả nhấc cánh tay lên cũng không còn sức lực nữa.
“Chỉ La cô nương, Chỉ La cô nương…” Có nha hoàn đến bẩm báo: “Vương gia đã trở về phủ.”
Chỉ La từ bên giường đánh thức Vương phi, vội vàng nói: “Mau, đem nàng đưa trở về, đừng để cho Vương gia bắt gặp được.”
Thẩm Ngọc bị đuổi về viện tử của mình, lúc đặt đầu xuống giường thì ngủ thiếp đi, cửa phòng bị Trấn Bắc Vương đạp một cái mạnh mở ra.
Thẩm Ngọc khó khăn mở mắt ra, sắc mặt đã tái nhợt giống như một người chết, cứ tiếp tục như vậy nữa y nhất định sẽ chết, chỉ có Trấn Bắc Vương mới có thể cứu được y, vì vậy y muốn hướng tới Trấn Bắc Vương nở nụ cười lấy lòng, nhưng y không còn sức để mà cười nữa, chỉ miễn cưỡng nhẹ nâng lên khóe miệng.