“Thật không?”
Suy cho cùng, đa số người tiến vào bí cảnh này đều là đệ tử của tiểu tông môn và tán tu. Không phải ai cũng vung tiền như rác, dễ dàng lấy ra linh khí giống Nguyệt Thanh Tông.
Nghe nàng đặc tả công hiệu của khẩu trang, đám đông lập tức lên tinh thần, vây xung quanh nàng.
Diệp Kiều đảm bảo bằng giọng chắc nịch: “Cam đoan không sai. Cái này chỉ có giá năm viên linh thạch hạ phẩm, mọi người mua thì được lợi, không mua cũng chẳng sao. Mọi người mua dùng thử đi nào.” Nàng không quên thúc đẩy tiêu thụ khẩu trang.
Mộc Trọng Hi há hốc mồm, trợn mắt nhìn nàng quảng cáo bán hàng tại hiện trường. Mặt hắn lúng túng, chỉ biết ngập ngừng nói: “Tiểu sư muội… thật lợi hại.”
Nếu là hắn, hắn không có can đảm đứng trước nhiều người mở quầy rao hàng, đẩy mạnh tiêu thụ như thế.
Thì ra còn có cả cách làm việc như thế này!
Tiết Dư ho nhẹ một tiếng: “Chỉ cần nhắc đến linh thạch, tiểu sư muội sẽ trở nên rất nhiệt tình.”
Cuối cùng, khi bí cảnh sắp mở cổng, lượng khẩu trang trong tay Diệp Kiều đã bán hết. Nàng cũng đã tính toán để lại một ít khẩu trang đề phòng trường hợp phát sinh ngoài ý muốn.
“Chúng ta đi thôi, bí cảnh mở cổng rồi.” Mộc Trọng Hi dẫn đầu bước vào bí cảnh. Vừa bước vào bí cảnh, sương giăng mù lối. Các tán tu ngạc nhiên phát hiện thứ gọi là khẩu trang này có thể ngăn cản phần lớn độc tố của sương mù. Tưởng không hiệu quả nhưng hiệu quả không tưởng!
Tiết Dư ngạc nhiên sờ khẩu trang. Thật ra hắn có đan Bế Khí dùng để phong bế hô hấp. Vốn hắn đã chuẩn bị sẵn, nếu khẩu trang của sư muội không có tác dụng thì hắn sẽ chia đan dược cho sư huynh muội.
Hiện tại, xem ra đan này không cần thiết nữa.
“Sao muội có nhiều thứ linh tinh kỳ lạ thế?”
Diệp Kiều vẫn bước đều về phía trước, đáp: “Đó là trí tuệ của bậc tiền nhân.”
Cảm tạ sự phát triển của khoa học kỹ thuật.
Tô Trạc nhìn đám người vây quanh Diệp Kiều, hắn chế giễu: “Có chút éc linh thạch mà cũng lấy, thật là mất mặt.”
Vân Thước hiếm khi gật đầu đồng ý với ý kiến của hắn. Nàng ta uyển chuyển tỏ vẻ: “Có lẽ là tiểu tông môn, thiếu tiền. Cô gái kia… cũng đáng thương.”
Tuổi tác tương đương nhau nhưng nàng ta phải ăn nói khép nép vì vài viên linh thạch, cũng xem như đáng thương.
Sau khi thật sự bước vào bí cảnh, cảm giác ưu việt của Nguyệt Thanh Tông càng lúc càng bay biến. Đúng là bọn họ có pháp khí bảo vệ nhưng nếu luôn dùng chúng, bọn họ sẽ liên tục bị tiêu hao khí linh. Đám người đeo khẩu trang thì không có một ai có dấu hiệu bị trúng độc. Có thể thấy được, thứ gọi là khẩu trang có hiệu quả rất tốt.
Ngay cả Tô Trạc -người vừa chế giễu người ta cũng không nhịn được mà đề xuất: “Đại sư huynh, hay là chúng ta mua cái thứ kia của bọn họ đi.”
Dù sao giá chỉ có năm viên linh thạch hạ phẩm, cũng không nhiều nhặng gì.
Trong thâm tâm Tống Hàn Thanh cũng hiểu rõ, việc tiếp tục hao phí khí linh không phải là cách ổn thỏa. Hắn đành hạ mình đi về phía Diệp Kiều, ngăn bốn người họ lại.
“Không biết đạo hữu còn thừa khẩu trang hay không?”
Diệp Kiều thầm úi chà vài tiếng trong lòng. Nàng không ngờ Nguyệt Thanh Tông sẽ chủ động mở miệng hỏi mua khẩu trang. Nàng nhanh nhảu đáp: “Có chứ. Đương nhiên là có.”
Tống Hàn Thanh vừa định lấy linh thạch để mua ba cái, Diệp Kiều bổ sung thêm: “Nhưng trước khác nay khác, giá kia là giá lúc trước.”
Gì cơ?
Mặt hắn thể hiện sự mất kiên nhẫn, lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là tiểu môn phái, có cơ hội là moi móc thêm lợi ích, tiền tài.
Tống Hàn Thanh hỏi: “Ý đạo hữu là?”
Diệp Kiều giơ ngón trỏ, đáp: “Một trăm viên linh thạch thượng phẩm.”
Vừa nghe cái giá này, Tống Hàn Thanh ngây người.
“Mi!” Tô Trạc giận dữ lao đến: “Mi chắc chắn cố ý nhắm vào bọn ta, cho nên mới nâng giá!” Cách nàng ta rao giá lúc này và khi nãy khác nhau một trời một vực, bảo nàng ta không cố ý thì ai tin?
Diệp Kiều nghịch khẩu trang trên tay, nhìn ánh mắt giận dữ của hắn, nàng nhún vai giả ngây giả ngô: “Uầy, chịu thôi, ai bảo bọn ta chỉ là tiểu môn phái, nghèo nàn, không tiền.”
Nàng cố ý đấy, làm được gì nhau? Lúc trước Tô Trạc mật báo cho Vân Ngân về cỏ Phù Du, khiến cho nguyên chủ sau khi hao tổn tâm sức lấy được linh thảo này thì bị cướp. Nàng vẫn không quên chuyện này đấy nhé.
“Chắc là các vị đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông không thiếu dăm ba linh thạch lẻ thế này đâu nhỉ?” Nàng đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “đệ tử chân truyền”.
Diệp Kiều phát hiện một chuyện rất vi diệu. Đám đệ tử chân truyền này ai ai cũng có bệnh sĩ. Tựa như sĩ có thể mài ra cơm để ăn.
Vậy thì đừng trách nàng “vô tình” tiện tay đào vài cái hố để bào tiền, vì nàng không biết sĩ là cái chi~
Tô Trạc nghe thấy lời của Diệp Kiều thì lời nói bị nghẽn ở họng, không nói ra thành lời. Hắn tức muốn chết.
Nguyệt Thanh Tông bọn họ giàu chứ không ngu.
Một trăm viên linh thạch thượng phẩm mua một lọ đan dược thì được, ai lại muốn mua thứ xàm xí của cô ả làm chi?
Nhưng, xung quanh nhiều tán tu đang vây xem như thế, người mất mặt cũng chỉ có bọn họ.
Vẻ mặt Tống Hàn Thanh biến hóa trong giây lát, cuối cùng hắn nhìn Tô Trạc, nói: “Đưa linh thạch cho nàng ta.”
Đại sư huynh đã lên tiếng, Tô Trạc đành cắn răng cam chịu giao linh thạch.
Lúc cầm lấy khẩu trang, hắn có cảm giác như các tu sĩ xung quanh đang chê cười mình.