Triệu: ”À, đó giờ chưa thấy ai hào phóng như mấy người.”
Mẹ nó, hào phóng là đức tính quý hiếm sao?
Mọi người yên lặng nhìn cái đống đồ chất như núi ở trong xe, Chu Tiến rốt cuộc nhìn không được hỏi: ”Có thể dùng Wechat hay Alipay không? Quẹt thẻ cũng được. Tôi không đem nhiều tiền mặt đến vậy.”
Vu Văn phụ hoạ: ”Một năm trời rồi tôi không có dùng tiền mặt.”
Triệu: ”Wechat, Alipay hay quẹt thẻ đều không được.”
Chu Tiến cùng Vu Văn suýt tắt thở.
Triệu lại nói: ”Tiền mặt cũng không được.”
Vu Văn: ”Wtf, vậy dùng cái quái gì?”
Triệu lấy ra một cái thẻ thuỷ tinh, nhìn giống y chang cái thẻ phòng ở nhà nghỉ vậy.
”Mấy người chắc là có cái này nhỉ? Quẹt bằng cái thẻ này.” Triệu búng búng cái thẻ, giống như cái tính cách không được nhiệt tình cho lắm của hắn ta tích góp ròng rã chỉ để dùng lúc này. Hắn nói: ”Mặt sau của thẻ phòng không phải có cái phiếu báo danh sao? Bên trên có điểm tích luỹ đó? Vật phẩm ở chỗ của tôi là dùng điểm để mua.”
”Cũng không đắt lắm đâu, đồ dùng hằng ngày như quần áo mỗi loại 0,5 điểm, đồ ăn thuốc men mỗi loại 1 điểm, còn mấy cái con dao có thể sử dụng làm vũ khí thì 2 điểm mỗi loại, dễ nhớ mà. Mấy người muốn tự tính giá cả không?”
Mọi người sửng sốt đến không thể sửng sốt hơn nữa, ai nấy sắc mặt trắng bệch.
Mấy cái xe đẩy ngập tràn vật phẩm của bọn họ, đủ để biến điểm của họ thành con số âm.
Chu Tiến nhìn cái xe đầy thuốc men, lập tức muốn tắt thở, ho đến tim phổi suýt nhảy văng ra ngoài.
Hèn gì…….
Hèn gì mấy cái xe đẩy phủ đầy bụi, hèn gì loại người hào phóng lại quý hiếm như ngọc trai đến vậy.
Điểm số trong tay đều là tất cả những gì họ có sau khi vượt bao muôn trùng sinh tử, cũng chẳng ai dám nói đề bài tiếp theo có thể là cái dạng quỷ ma gì.
Nếu như ở đây mua nhiều hơn một, hai món đồ, một khi có chuyện cần giải quyết, vừa vặn thiếu mất một điểm, sợ là hối hận đến mức muốn mổ bụng tự sát. (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad và WordPress, nghiêm cấm repost.)
Chủ tiệm Triệu nhìn quen cả mắt mấy trường hợp như thế này rồi.
Hắn kích thích người ta cho đã, rồi lại xem như không có gì mà nói: ”Lại đây, tính tiền.”
Mới vừa nói xong, đám người đang vây quanh trước quầy đồng thời lùi về sau hai bước.
”Không mua sao?” Du Hoặc đang đứng đợi bên đường đột nhiên nói.
Mọi người tính luôn chủ tiệm ở bên trong, đồng loạt nhìn hắn.
Hắn ngồi dậy, đem xe đẩy đi tới quầy, từ trong túi quần jean móc ra thẻ phòng đưa cho Triệu: ”Tính tiền.”
Triệu: ”……….”
Hắn há hốc mồm nhìn cái xe đẩy của Du Hoặc, đầu thuốc lá rơi vãi xuống giày.
Ngón tay đang kẹp cái thẻ phòng của Du Hoặc đợi trong chốc lát, không được kiên nhẫn cho lắm.
Triệu đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng giậm chân, hất đống tàn thuốc ra nói: “Để tôi tính một chút…….”
Ngoài quần áo thì có quần jean, balo đen, áo lông vũ, tổng cộng ba điểm.
Du Hoặc nghe thấy kết quả, gật gật đầu.
Hắn tựa hồ cảm thấy mình đã trở thành triệu phú rồi, ánh mắt đảo qua ngăn tủ phía sau chủ tiệm, lại nói: ”Lấy thêm một gói thuốc lá và một cái bật lửa.”
Triệu: ”……..”
Vu Văn nhịn không được: ”Anh có hút thuốc đâu mà mua cái này làm gì?”
Du Hoặc bỏ quần áo vào balo đen, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: ”Để phòng ngừa.”
Hai phút sau, khi Du Hoặc vác balo về chỗ ở, hắn lấy thẻ phòng ra thì thấy tổng điểm tích luỹ đã tuột xuống thành 15. Lấy cái tốc độ tuột dốc không phanh này, đã thành điểm số thấp nhất trong nhóm.
Vu Văn nhìn khuôn mặt lạnh băng của đối phương không hề biến hoá gì, cậu chợt cảm thấy anh cậu thật sự rất cứng.
.
Thời gian nghỉ ngơi bảy ngày của thí sinh trôi qua trong chớp mắt.
3 giờ 12 phút chiều ngày cuối cùng, toàn bộ nhân viên tự động lui về phòng của mình, một mình bà chủ Sở tiễn họ ra cửa.
”Này, đi thẳng về phía trước, khoảng 200m có một cái ngã tư, đi đi.” Sở Nguyệt phất phất tay về phía bọn họ nói: ”Tuyệt đối đừng trì hoãn, đưa ra quyết định càng nhanh càng tốt, tôi hy vọng đây không phải là lần gặp mặt cuối cùng.”
Cô nói xong liền đóng cửa nhà nghỉ.
Ngọn đèn có dòng chữ ”Nhà nghỉ sưởi ấm ăn uống” nhấp nháy hai cái rồi đột nhiên tắt mất.
Mấy căn nhà nọ vẫn như cũ đứng sừng sửng trong lớp tuyết dày, nhưng đến một ánh đèn cũng không có, giống như là nhà đã bị bỏ hoang rất nhiều năm rồi.
”Cái này sao giống nhà ma dữ thần trời đất vậy?” Vu Văn rùng mình một cái.
Du Hoặc nhớ tới lúc trước có hỏi qua giám thị một lần.
Hắn hỏi cái này có phải là mấy cái sự kiện ma quái hay không, vị giám thị kia bảo không phải. Đối phương lúc ấy còn muốn nói thêm gì đó, còn chưa kịp mở miệng, đã bị hệ thống cảnh cáo.
Cho nên……
Cái này đến tột cùng là cái quái quỷ gì thế?
Du Hoặc thầm cân nhắc kĩ lưỡng, chờ lúc buổi kiểm tra tiếp theo bắt đầu, nhất định phải tìm cơ hội lừa lọc bọn giám thị nói ra.
Hi vọng lần này các vị giám thị sẽ bị lừa nói hết sự thật.
.
200m nói dài nhưng cũng không dài lắm.
Mọi người rất nhanh đã đi tới chỗ Sở Nguyệt đã nói.
Đó thực sự là một cái ngã tư đường, ở giữa giao lộ còn dựng một cái gác an ninh, bên ngoài gác có một bóng người nằm vật vã.
Người nọ nhìn thấy bọn họ, giãy giụa đứng lên.
Mọi người đến gần mới nhìn rõ, là cái vị mà nằng nặc không muốn ở lại nhà nghỉ – gã xăm trổ.
Có điều diện mạo gã lúc này đã thay đổi, bề ngoài loang lỗ vết máu, cánh tay không còn khí lực mà rũ xuống, một chân cũng què luôn.
”Sao anh lại thành như thế này?”
Tuy rằng mọi người không thích gã cho lắm, nhưng cũng không ai hy vọng gã bị tàn phế hay chết đi, nói chung là người dưng nước lã, không thù không oán.
Gã xăm mình cổ họng khan khan nói: ”Không phát điên đã là tốt lắm rồi.”
”Anh ở đây bao nhiêu ngày rồi?” Mọi người nhìn sang cái gác an ninh.
Gã xăm trổ bảo: ”Hai ngày.”
”Sao không quay lại nhà nghỉ mà ở?”
Sắc mặt gã xăm trổ có chút xấu hổ, lại có chút phẫn nộ: ”Trở về cái mốc khỉ, hơn nữa…. Lúc tao quay lại con đường trở về đã biến mất. Đường quay về không tìm được thì quay về bằng cái éo gì được, chỉ có thể ở đây thôi.”
”Vậy sao anh không đi tiếp đi?” Vu Văn hỏi.
Gã xăm trổ nhìn một vòng, chỉ vào mấy cái giao lộ nói: ”Tự mình xem biển báo giao thông kia đi.”
Nhờ gã nhắc nhở, mọi người lúc này mới chú ý tới, ngã tư đường có bốn hướng rẽ, mỗi giao lộ đều dựng một tấm biển.
Bình thường thì trên mấy cái biển đó sẽ viết đường A hoặc là phố B.
Nhưng ở đây thì không phải.
Ngay đó, bốn cái biển báo đông tây nam bắc, lại chia thành bốn cụm từ:
Ngữ văn
Ngoại ngữ
Toán học
Lịch sử
Bên trong cái gác an ninh, tiếng loa đột nhiên vang lên, âm thanh của cái radio quen thuộc lại phát lên.
”Kỳ thi của hệ thống theo cơ chế là 3+1+1. Chúc mừng mọi người đã hoàn thành thành công một môn trong số đó, hiện mọi người còn bốn môn thi nữa.”
”Thí sinh có quyền được lựa chọn, có thể tự chọn trình tự môn thi.”
”Mọi người có 30 giây để đưa ra quyết định.”
”Nếu quá hạn thời gian, mọi người sẽ bị tước đoạt quyền thi kế tiếp.”
Đối với cái loại ngã tư này, bọn họ lại càng muốn đi qua thế giới bên kia hơn.
Vu Văn chân chó bắt lấy Du Hoặc, nói: ”Anh, anh muốn thi môn nào, em liền thi theo anh môn đó.”
Những người khác cũng rất sôi nổi nhìn hắn.
Ai ngờ Du Hoặc nhìn lướt một vòng, mặt vô biểu tình mà nói: ”Được chọn sao? Xung quanh chỗ tao ở toàn sử dụng ngoại ngữ.”
Vu Văn: ”Hả???”
Càng khó chịu hơn nữa chính là, trong tầm mắt của Du Hoặc, ở cái giao lộ phía trước có một thân ảnh.
Người nọ vóc dáng rất cao, ở giữa đống tuyết bung dù ra mà đứng, tựa hồ như đang đợi hắn.
Du Hoặc cười lạnh một tiếng, mặt đều tái đi rồi.