Một lát sau, Lâm Dương ngừng lại.
“Bác sĩ, con của tôi như thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên vội vàng tiến lên hỏi.
“Viêm dạ dày cấp tính, nhưng mà giờ cũng không có gì nguy hiểm nữa, về mua ít cây long nhãn, rồi dùng hạt long nhãn rang nghiền thành bột phấn, mỗi lần hai mươi lăm gam, mỗi ngày hai lần, uống với nước sôi để nguội, một thời gian sau sẽ khá hơn, bình thường nhớ chú ý đến đồ ăn, không phải cái gì cũng cho trẻ con ăn được.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”
Người phụ nữ liên tục nói cảm ơn.
Nhưng người đàn ông trung niên vẫn còn rất nghi ngờ, nhỏ giọng nói: “Nếu không chúng ta đưa đứa con đến bệnh viện lớn xem thử thế nào đi? Lỡ như cái phòng khám nhỏ này không đáng tin cậy thì làm sao bây giò?”
“Chuyện này…”
Người phụ nữ cũng chẩn chờ.
Thật sự thì nhìn dáng vẻ của Lâm Dương, quả đúng là không giống bác sĩ.
Cho dù là đúng, nhưng cũng không phải là loại có thể khiến cho người khác yên tâm được.
Nhưng vào đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vào phòng khám, kinh ngạc nhìn Lâm Dương: “Cậu là ai?”
Ba chữ này đã dọa đôi vợ chồng này rồi.
“Anh chính là thầy thuốc Nghiêm sao? Xin chào, tôi là Lâm Dương.”
Lâm Dương vươn tay ra khách khí nói.
Thầy thuốc Nghiêm cũng không có bắt tay với Lâm Dương, mà lại quét mắt nhìn hiện trường một cái, lạnh lùng nói: “Lâm Dương, cậu đang làm cái gì vậy? Tự ý chữa bệnh cho người bệnh? Cậu không phải là một người sai vặt sao? Ai cho phép cậu ở trong này muốn làm gì thì làm?”
Lời này vừa nói ra, dọa đôi vợ chồng đến thay đổi sắc mặt.
“Cái gì? Thì ra cậu không phải là bác sĩ sao?”
“Được lắm! Không phải là bác sĩ mà cậu lại dám khám bệnh cho con tôi! Nếu như con của tôi xảy ra chuyện gì không may, tôi nhất định sẽ nhìn cho thật tốt!”
Đôi vợ chồng tức giận quát lớn một tiếng, sau đó liền ôm đứa bé chạy ra khỏi phòng khám, gọi xe chạy về phía bệnh viện.
Trêи báo cũng có không vụ bác sĩ giả hại chết bệnh nhân đâu!
Nghiêm Lãng trừng mắt nhìn Lâm Dương quát lớn nói: “Cậu có biết là cậu đang làm cái gì không hả?”
“Trị bệnh cứu người.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Trị bệnh cứu người? Cậu cũng xứng sao? Lâm Dương! Cậu đừng có tưởng là tôi chưa nghe đến cậu bao giờ, cậu chỉ là cái tên ăn bám nhà họ Tô mà thôi! Vợ của cậu vất vả lắm mới tìm cho cậu được một công việc, mà cậu lại đến nơi này làm xằng làm bậy? Cậu có hiểu y thuật hay không hả? Cậu có biết chữa bệnh hay không? Nếu như chữa bệnh chết người, cậu có phụ trách hay không?”
Nghiêm Lãng quát lớn, cũng không chừa chút mặt mũi nào cho Lâm Dương.
“Vừa rồi tình huống của đứa bé kia rất là nguy hiểm, nếu chạy đến bệnh viện cũng đã không còn kịp nữa rồi, nếu như tôi không ra tay, chỉ sợ sẽ thật chết người, nếu như vừa nãy đứa bé chết ở đây, thì phòng khám chúng ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Nếu như muốn chịu trách nhiệm, vậy cũng chỉ có cậu phải chịu trách nhiệm, bây giờ cậu cút ngay đi cho tôi!”
Nghiêm Lãng tức giận hét lớn.
Lâm Dương thở dài, âm thầm lắc đầu.
Nếu đã như vậy, thế thì đi thôi.
Dù sao anh cũng không có hứng thú ở lại cái phòng khám nhỏ bé này, đi rồi thì cũng tự do hơn.
Dọn dẹp lại một chút, Lâm Dương quyết định là sẽ về nhà.
“Khoan đã, cậu ở lại chút rồi hãy đi.”
Đột nhiên Nghiêm Lãng giữ Lâm Dương lại.
“Để làm gì?”
“Tôi nghĩ lại rồi, cậu không thể cứ đi như vậy được, lỡ như đứa nhỏ kia xảy ra chuyện gì, người khác tìm đến cửa thì phải làm sao bây giờ? Cho nên bây giờ cậu cứ ở đây nghỉ ngơi một giờ đã rồi nói sau!”
Nghiêm Lãng hừ lạnh nói.
Nghiêm Lãng cũng không muốn tự rước họa vào thân.
Lâm Dương nhăn mày lại, tuy rằng trong lòng rất không thích, nhưng nghiêm khắc mà nói, Nghiêm Lãng cũng không có làm gì sai.
Nửa giờ sau, quả nhiên đôi vợ chồng này đã quay lại.
“Ha ha, cậu xong đời rồi!”
Nghiêm Lãng tháy thé, liền âm thầm cười lạnh.
Lâm Dương vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên bước nhanh về phía Lâm Dương, cũng không biết là muốn làm gì.
Nghiêm Lãng lui về phía sau nửa bước, ý bảo việc này cũng không quan hệ gì đến anh ta, bộ dạng hoàn toàn là không quan tâm đến.
Nhưng mà, ngay khi người đàn ông trung niên đến gần Lâm Dương, đột nhiên lấy một xấp tiền mặt ra từ trong túi, mạnh mẽ đưa cho Lâm Dương, vẻ mặt vô cùng áy náy xin lỗi và nói: “Bác sĩ trẻ, chuyện này, vừa rồi thật sự là không được tốt lắm, đây là phí khám bệnh của anh.”
Một màn này xảy ra, khiến cho Nghiêm Lãng phải trợn tròn mắt.
“Các người đưa đứa nhỏ đến bệnh viện hả?”
Nghiêm Lãng hỏi.
“Đi rồi.”
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ Trương của bệnh viện nhân dân nói, đứa nhỏ cũng đã không có nguy hiểm gì nữa, may mắn là đứa nhỏ đã được chữa trị kịp thời, nếu không có lẽ đã nguy hiểm đến tính mạng, phải cảm ơn vị bác sĩ này thật nhiều.”
Người phụ nữ ôm đứa bé, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi nói.
“Vị bác sĩ này, cảm ơn cậu! Cảm ơn!”
Người đàn ông trung niên kϊƈɦ động nhất định phải quỳ lạy xuống để cảm on.
Năm nay ông cũng đã qua bốn mươi, cũng coi như là đã già, nếu như đứa con duy nhất này gặp phải chuyện gì không may, thì đả kϊƈɦ thật sự là rất lớn.
Lâm Dương vội vàng nâng người dậy.
“Đứa bé không có việc gì là tốt lắm rồi, chắc là bây giờ còn đang rất suy yếu, nhanh về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Lâm Dương cười nói.
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
Người đàn ông cảm động nói, rồi sau đó lấy một ít dược liệu ở Tam Chỉ Đường, hai người liền mang theo đứa bé rời đi.
Nghiêm Lãng sững sờ ngay tại chỗ.
Người kia, thật sự là biết chữa bệnh sao?
Sao có thể như thế được? Không phải nói cậu ta là đồ ăn bám vô dụng ở nhà họ Tô hay sao?
Nghiêm Lãng có chút không hiểu được, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại tinh thần.
“Đánh bậy đánh bạ chút thôi, cậu không hề có giấy chứng nhận tư cách hành y, phòng khám của chúng tôi không chịu nổi sự dày vò này, cút đi!”
Nghiêm Lãng hừ lạnh nói.
Lâm Dương cũng lười phản ứng lại anh ta, đặt tiền lên trêи quầy, xoay người hướng về phía cửa.
Lúc này, Lạc Thiên vừa mới đi khám bệnh về đang vội vàng chạy về phía cửa.
Cô đi rất vội vàng, trực tiếp va vào lòng ngực của Lâm Dương.
Lâm Dương nhanh tay nhanh mắt, ngay lập tức ôm lấy Lạc Thiên.
Trong khoảng khắc ấy, anh ngửi thấy một cỗ mùi hương dịu dàng, Lâm Dương chỉ cảm thấy mình giống như đang ôm một cây kẹo đường…
Lạc Thiên ngắn ra, một lúc lâu sau cô mới có thể phản ứng lại được, vội vàng đẩy Lâm Dương ra.
“Anh đang làm gì vậy? Anh cũng đã có vợ rồi! Vậy mà còn chiếm tiện nghi của tôi? Anh có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhan không?”
Hai má Lạc Thiên đỏ lên, tức giận trách cứ nói.
Tưởng tượng đến chính bạn tốt của mình lại phải gả cho một tên hết ăn lại nằm như thế này, cô liền cảm thấy rất tức giận.
Người đàn ông như thế này sao xứng với Nhan Nhi được chứ?
“Lần sau khi cô gã sắp xuống, tôi sẽ không giúp đỡ nữa.”
Mặt Lâm Dương không đổi sắc mà nói.
Ngay lập tức khiến cho Lạc Thiên phải nghẹn lời.
“Anh đi đâu?”
Lạc Thiên điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói.
“Trở về, thầy thuốc Nghiêm dường như cũng không hoan nghênh tôi lắm.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Đó là bởi vì cậu ta tự tiện khám bệnh cho người khác!”
Lúc này Nghiêm Lãng ở phía sau lập tức hô lớn.
Lạc Thiên vừa nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên rất khó coi.
“Lâm Dương, tôi biết anh cũng hiểu chút y thuật, nhưng mà anh muốn hại chết chúng tôi hay sao? Chúng tôi là phòng khám chính quy, người không có giấy chứng nhận thì không thể khám bệnh cho người khác được! Nếu như xảy ra sai lầm gì, chính anh phải chịu trách nhiệm!”
Đây là vấn đề về nguyên tắc, Lạc Thiên sẽ không nhượng bộ, ngay cả khi Lâm Dương trị khỏi bệnh cho bệnh nhân.
Nhưng mà, mạng người là quan trọng nhất.
Lâm Dương cũng không giải thích gì.
“Bây giờ tôi có thể về được chưa?”
“Mau cút đi.”
Nghiêm Lãng hừ lạnh nói.
Lạc Thiên hơi do dự một chút, nghiêm túc nói: “Nếu như anh có thể cam đoan từ nay về sau sẽ không phạm phải sai lầm này nữa, thì nễ tình Nhan Nhi, tôi có thể cho anh thêm một cơ hội nữa,”
“Tiểu Thiên!”
Nghiêm Lãng nóng nảy nói.
Nhưng Lạc Thiên vẫn không hề để ý đến, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Lâm Dương suy nghĩ lại một chút, vừa định từ chối, nhưng vào lúc này…
Két két!
Hai chiếc xe thương mại màu đen bỗng nhiên dừng lại ở trước cửa phòng khám, ngay sau đó một đám người đạp bay cửa, trực tiếp vọt vào bên trong.
Nghiêm Lãng, Lạc Thiên hoảng sợ đến mức bay màu.
“Các người đang làm cái gì vậy?”
“Đập hết cho tôi!”
Một gã mặc đồ đen cầm đầu với cái đầu bóng lưỡng vung tay lên nói…