Rồi, mười nam mười nữ, cặp đội như nào cô cho bọn tớ tuỳ ý chọn.
Tớ thì không thân với ai ngoại trừ Cún cả, nhưng cậu ấy giận tớ rồi, không biết có nên mở lời đề nghị không nữa.
Có thằng bé về đội thì ăn chắc phần thắng rồi.
Nhưng mà kể ra hơi ngại ngại, nhỡ mình rủ mà bạn ngúng nguẩy từ chối thì cũng ê mặt. Thực lòng trong thâm tâm mong cậu ấy ra chỗ tớ lắm ý, Khôi không cần nói gì hết, Khôi chỉ cần đi ra đây, thế giới còn lại, cứ để Thu lo.
Ớ, Khôi đi thật kìa.
Eo, tớ hồi hộp kinh khủng khiếp.
Tiếc là, chưa sướng được hết cơn, Chi từ đâu chui ra nhõng nhẹo ngọt ngào.
-“Khôi ơi thi với Chi đi nha, nha, nha…”
Khôi vẫn còn đang lưỡng lự, mà Chi kiễng lên thì thầm cái gì đó, tớ nghe không rõ nữa, đột nhiên Khôi đồng ý luôn.
Đám con trai còn lại tiếc đứt ruột, thế rồi các bạn cũng dần dần tìm được đôi được cặp, còn chừa ra Béo, vì chung kết có phần thi thể lực nữa mà, nên chẳng bạn nữ nào dám chọn Béo, cuối cùng thì Tây Thu vinh hạnh mang được bạn về đội, thật là, quá bi thảm đi.
Nói chung thì vòng thi trắc nghiệm không tệ lắm, Béo thần đồng mà, nổi tiếng trên mạng lắm, cũng khá được đấy.
Nếu không có Khôi chắc tổng điểm của bọn tớ cũng được xếp thứ nhất rồi đấy, thực là, chán không chịu được. Lúc xem điểm Chi thấp cực, suýt cười phá lên, thế nào mà Khôi khủng quá, vẫn kéo được, Chi sướng tít hết cả mắt.
Thế đó, lớp tớ là lớp duy nhất của khối được hai đội vào chung kết. Khiếp không khí cứ phải gọi là náo nhiệt ghê gớm.
Quên không kể, sếp Hưng đợt vừa rồi chắc mải nhảy nhót nên học hành hơi sa sút, trượt top nhé, nhưng với sếp cũng không quan trọng ý sao ý, vác hẳn bộ trống to bự đi cổ vũ, trên đầu còn có băng rôn Chi yêu cố lên, lãng mợn lắm.
Đại loại bài tế văn của sếp như này này.
-“Tùng…tùng…tùng…CHENG…Chi năm bờ oăn, Chi cố lên …tùng…cheng…Thu cũng cố lên, nhưng mà cố xếp sau Chi nhé …tùng…cheng…”
Bọn lớp tớ thấy thế cũng ùa theo, ôi dồi ôi, bị các lớp khác ném đá ghê cực, mà Hưng ấy, mặt dày như thớt, không thèm quan tâm luôn, tay khua miệng múa liên hồi.
Vòng một, thi trả lời nhanh, cứ bấm chuông trước là nhận được quyền trả lời. Đùa, bực không chịu được, cái đội một phân công đúng là buồn cười, Chi chẳng cần nghe câu hỏi gì sất, tín hiệu một phát là bấm chuông thôi, còn việc trả lời mặc Khôi.
Sợ cả Khôi, câu nào cũng hoành tá tràng, mà có phải đề dễ đâu, toàn bài dài ơi là dài, tớ còn chưa nhập hết dữ kiện vào đầu, một số bài tính toán có khi cậu ấy nói ra kết quả rồi tớ thật còn chẳng mường tượng được cách làm cơ.
Tóm lại sáu đội chúng tớ không xơ múi được gì hết.
Vòng hai, vòng thể lực xen giữa, thi chạy, tớ nhất trong đám con gái rồi nhưng Béo yếu quá, đi bộ về đích thôi mà cũng tưởng như sắp chết đến nơi rồi ý, sau vòng này đội tớ xếp thứ năm trên bảy, đau cả lòng.
Vào vòng ba thì cũng đỡ hơn, cùng là bài đưa ra nhưng không tranh nhau nữa, mà dài lắm, đua nhau ra làm, thỉnh thoảng ngẩng qua xem giờ thấy đội bên đó có mình Khôi làm bài thôi à, Chi ngồi phe phẩy quạt quạt.
Tớ quay lại làm tiếp, mà cũng hơi mừng thầm, sức một đâu thể thắng nổi hai.
Ôi, nhầm. Nhầm to.
Siêu nhân chứ chẳng phải người nữa. Một cái đầu của Khôi vẫn hơn đầu Thu cộng đầu Béo ba điểm, buồn đời thế chứ nị. Điều đáng mừng duy nhất là đội tớ đã được ngoi lên thứ ba rồi.
Vòng cuối, thi kết hợp, nghĩa là phải giải câu đố, giải được sẽ có mẩu giấy cho thí sinh tới tìm câu đố tiếp theo, chín câu nhỏ mỗi câu mười điểm, riêng câu đích một trăm điểm chỉ cộng cho người đưa đáp án đầu tiên. Thế nên đội nào cũng có cơ hội vùng lên về nhất cả.
Đại diện thi của các đội đều là con trai, con gái ở lại cắm hoa, riêng đội tớ thì ngược lại. Tớ xin mãi đấy, may thầy tổng phụ trách hội thi đồng ý, không cho Béo ra trận có mà chạy bằng răng.
“Câu 1: Tổng giai thừa các số từ một tới hai trăm bảy mươi tư có tận cùng bằng bao nhiêu?”
Uầy, dễ ợt, tớ vội đưa đáp án cho cô giáo rồi lấy địa điểm, nhìn thấy chữ “sân vận động” một phát ba chân bốn cẳng chạy. Câu hai tới câu năm thiên về xã hội học, tớ học thuộc rồi nên khá ngon. Câu sáu bảy tám thì phải nghĩ chút nhưng cũng tạm, tới câu chín thì tớ đã bỏ cách năm đội kia xa lắm rồi. Câu này hơi oái oăm, cả tớ và Cún hiện đang phải dừng ở trạm “văn phòng đoàn” đây.
“Câu 9: Mỗi ngày bà Lan bán ra số cốc nước vối đúng bằng số nguyên tố lớn nhất có ba chữ số. Biết rằng năm nay là năm nhuận, hỏi trong quý đầu tiên của năm nay bà bán được tổng cộng bao nhiêu cốc nước vối?”
Ối dồi ôi vấn đề là bọn tớ bị yêu cầu tính nhẩm ý, toát mồ hôi luôn rồi, kinh thật đấy. Một lát ngẩng lên thấy Khôi đã viết đáp án đổi điểm đích làm tớ áp lực không chịu được. Xong lúc tớ nháp gần xong rồi tự dưng thấy Khôi vô tình lẩm nhẩm “năm nhuận”, rất nhỏ thôi, nhỏ lắm ý, nhưng lại khiến tớ giật nảy cả người. Trời, ngu quá, suýt thì quên dữ kiện đó, tớ ngay lập tức gạch đi tính lại từ đầu rồi vội vàng viết đáp án cho cô, nhận địa điểm cuối cùng, chính là điểm tập kích ban đầu. Nhưng lúc ra thấy Khôi đã đi xa xa rồi ý, kiểu này cậu ấy chắc chắn thắng rồi, Thu tự dưng buồn bực quá vô thức hét lên một tiếng.
Đâu có ngờ Khôi dừng lại đâu, còn ngó ngó nhìn nhìn, mừng huýnh.
Được thể Tây Thu bắt đầu nước mắt nước mũi tèm nhem, ôi trồi, cưng không chịu được, Khôi bắt đầu lo lo hay sao ý, đi về phía này. Còn tớ thì, hết sức, hết sức bình tĩnh, lúc tiến được bằng vị trí của Cún rồi thì nhỏ giọng chào.
-“Bye bye Khôi nha.”
Sau đó vụt chạy về đích.
Hơi ăn gian chút, kệ đi. Mà đúng là ba mẹ dạy cấm có sai, làm điều xấu ắt gặp quả báo, ba phút sau, Tây Thu vội vã phởn phởn quá, vấp phải hòn đá giữa đường, trẹo cả chân, đau tới méo mặt.
Lần này là khóc thật.
Thu khóc, còn Khôi cười.
Thề từ ngày quen biết Khôi chưa bao giờ thấy bạn cười tươi như thế, cười không dừng được luôn ý. Ồ ôi, giờ Tây Thu chỉ muốn có cái lỗ nào mà chui ngay xuống thôi.
Ồ ôi, xấu hết cả hổ.
Khôi đủng đỉnh qua chỗ tớ, sau thì ngồi xuống vỗ vai tớ, rồi lại vỗ lưng bạn.
Không biết làm sao mà tớ hiểu Khôi thế chứ nị, hoặc cứ cho là tớ tự đề cao bản thân đi, liền mừng rỡ hỏi lại.
-“Khôi cõng Thu về đích á?”
Bạn gật đầu.
Uầy, sướng. Thu cũng gật đầu. Thế là bạn cõng Thu.
Tóc dùng dầu gội gì mà thơm thế? Áo quần nữa, nhãn hiệu nước xả vải nào đây ta?
Cũng chẳng rõ người Khôi có xung điện không nhỉ? Tim Thu sắp rơi ra ngoài rồi. Khổ Thu quá.
-“Khôi ơi bỏ Thu xuống để Chi đưa Thu xuống phòng y tế.”
-“…”
-“Nhanh lên, chân Thu bị thương thế kia tội lắm, Khôi về đích giải nốt bài đi rồi thăm Thu sau cũng được mà.”
Gì thế?
Chi ở đâu chui ra thế?
Khôi nữa, chẳng biết có nghe Chi không nữa?