Trương quản gia thở dài thườn thượt: “Nhị vương tử bỗng dưng hạ lệnh tìm lại những bộ võ trang người từng mặc khi học cưỡi ngựa! Ngài nói xem, thế có phải là làm khó đám hạ nhân chúng ta không cơ chứ? Lúc Nhị Vương tử học cưỡi ngựa, chẳng phải là lúc chín, mười tuổi sao? Bây giờ làm sao mà tìm ra quần áo lúc đó chứ?”
Hử? Đúng là kỳ lạ thật. Kỷ Phong vừa xoa cằm vừa nghĩ, vội vội vàng vàng chạy đến tư phòng của vị chủ nhân nhà hắn.
Trái lại với khung cảnh hỗn loạn trong cung điện, lúc này Nhị vương tử vừa mới tắm và thay y phục xong, hiện giờ đang nhàn nhã ngồi trên trường kỷ nghịch những bím tóc nhỏ thắt nhuyễn của mình.
Kỷ Phong và Khung Dực đã quen nhau từ lâu, tình cảm có thể gọi là bằng hữu. Những việc này, Kỷ Phong có thể thoải mái mà hỏi Khung Dực không kiêng kị. Thế nên, hắn vừa vào phòng đã lên tiếng ngay: “Nhị vương tử, ngài rốt cuộc vì sao lại nhớ tới mấy bộ trang phục cưỡi ngựa đó vậy? Hạ nhân trong cung của ngài đang lo lắng phát sốt lên kia kìa!”
Khung Dực nghe tiếng Kỷ Phong liền ngẩng lên, đoạn ra hiệu cho Kỷ Phong ngồi xuống.
“Ta đã làm theo lời ngươi nói.” Nhị vương tử lơ đễnh ngó Kỷ Phong.
“Lời thuộc hạ nói là gì cơ?” Kỷ Phong ngẩn ra.
“Ta đã đề nghị giúp đỡ người đó, cũng nói với người đó rằng ta không ghét y.”
“À… ra vậy. Nhưng thế thì có liên quan gì đến võ trang cưỡi ngựa chứ?”
Nhị vương tử hạ mắt, cầm lấy chén trà bên cạnh đưa lên môi: “Ta giúp đỡ người đó bằng cách dạy y cưỡi ngựa, y cũng chưa có võ trang phù hợp.”
Lúc này Kỷ Phong mới hiểu ra: “Ồ ra là vậy!”. Nói đoạn, hắn hứng thú nhìn Nhị vương tử nhà mình: “Hiếm khi thấy ngài bỏ công sức như vậy đấy! Y phục chưa có thì chẳng phải cho may là xong sao, cần gì phải vất vả lục tung nhà kho lên để tìm lại vật dụng của cả mười năm trước thế kia?”
Khung Dực im lặng không nói, nhìn chăm chăm vào chén trà trên tay. Tự hắn cũng thấy bản thân có hơi quan tâm quá mức đến người nọ, cho nên đã làm những việc mình không thường làm. Vài giây trầm lắng trôi qua, Khung Dực chợt đặt mạnh chén trà xuống bàn, thở hắt ra.
“Thôi thì cứ xem như ta đền bù cho y vậy.”
Đúng lúc này, Trương quản gia chạy vào mừng rỡ kêu lên: “Nhị vương tử, tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi này!”
Trong tay ông là một bộ võ phục của thiếu niên, màu hơi cũ nhưng nhìn qua có thể biết là dùng chất vải thượng hạng để may. Bộ này gồm áo tay dài ôm sát, vạt áo dài đến trên đầu gối một đoạn, quần dài hơi ôm, chỗ đùi và ống chân còn may đệm thêm một lớp vải chất liệu dày dặn, thích hợp mặc khi cưỡi ngựa. Ngoài ra, đi kèm là giáp cổ tay và bao tay bằng da, cùng một đôi ủng cao đến gối, thêu viền hoa văn bằng chỉ dày màu đen.
Xét theo kích cỡ, bộ trang phục này có thể có từ khi Khung Dực mười hai, mười ba tuổi. Hắn thể trạng cao lớn, do vậy Ngọc Huyên lúc này dù đã mười lăm, sắp sang mười sáu tuổi thì vẫn có thể mặc vừa.
Ngày hôm sau, Khung Dực mang bộ quần áo đã giặt ủi sạch sẽ, thẳng thớm đến cung điện của Tiểu Huyền. Vừa bước vào, hắn đã nghe tiếng Tiểu Huyền mè nheo buổi sáng.
“Ngọc Huyên ca ca cõng đệ đi chơi đi!”
Ngọc Huyên hôm nay mặc một tấm áo sẫm màu, khác hẳn với những chiếc áo màu lam nhẹ nhàng hoặc sáng màu mà y hay mặc. Giọng y vẫn dịu dàng nhưng có đượm một chút mệt mỏi:
“Tiểu Huyền ngoan nha, ca ca cõng không nổi đâu. Lát nữa ca ca còn phải đi ra ngoài một chút, chiều lại về chơi với đệ nhé?”
“Tiểu Huyền!” Khung Dực lên tiếng rồi bước tới. Tiểu Huyền thấy nhị ca đến, vui mừng chạy sang ôm lấy. Ngọc Huyên cũng quay lại nhìn hắn, môi nở nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân.
“Nhị vương tử.”
Khung Dực bế Tiểu Huyền bằng một tay, tay kia chìa ra chiếc bọc nhỏ đưa cho Ngọc Huyên.
“Hôm nay ngươi mặc cái này đi, sẽ đỡ vướng víu hơn.”
Ngọc Huyên hơi sững người một chút rồi cúi đầu đa tạ hắn, đoạn xoay lưng quay vào trong. Một lát sau, khi Khung Dực đang cõng Tiểu Huyền đi vòng quanh sân thì người kia bước ra. Vừa nhìn thấy y, Khung Dực chợt thấy trong lòng khẽ run lên một chút, cứ như có một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh làm dậy lên những vòng tròn sóng lan ra mãi, khẽ khàng chạm tới bờ bên kia.
Bộ võ trang ngày xưa của Khung Dực, y mặc vào vừa khít. Chất vải dày dặn ôm lấy thân hình thiếu niên trẻ trung, thon gọn. Vạt áo dài trên gối, lộ ra đôi chân thanh tú, được đôi ủng da cưỡi ngựa bao lấy, lại tăng thêm vài phần mạnh mẽ, năng động. Giáp cổ tay hơi rộng nên Ngọc Huyên đang siết lại, còn găng tay thì chưa đeo vào mà chỉ giắt bên hông.
Tiểu Huyền tròn mắt: “Ngọc Huyên ca ca hôm nay đẹp quá!”
Ngọc Huyên bối rối thì không nói, ngay cả Nhị vương tử cũng có chút mất tự nhiên. Nhìn thấy người kia đang khoác lên người tấm áo hắn từng mặc, lòng Khung Dực chợt nổi lên một niềm vui sướиɠ vụиɠ ŧяộʍ, mơ hồ.
Buổi học ngày thứ hai, Ngọc Huyên đã thực hiện đúng hầu hết các động tác. Nhờ có bộ võ trang cưỡi ngựa, y vận động thoải mái hơn, do đó cũng ít té ngã hơn. Thế nhưng khi Khung Dực dạy sang tư thế và hiệu lệnh phi nước kiệu, Ngọc Huyên lại bắt đầu ngã. Mỗi một lần ngã xuống, không đợi Khung Dực phải nói, Ngọc Huyên đều cắn môi ngồi ngay dậy, tiếp tục leo lên lưng Tiểu Bạch. Sau một hồi, khi bộ võ phục trên người Ngọc Huyên bắt đầu lấm bẩn, Khung Dực mới để ý thấy Ngọc Huyên lúc này đã đau đến tái mặt, môi cắn đến sưng đỏ, bật máu.
“Dừng lại, dừng lại đã!” Khi thấy Ngọc Huyên đang run rẩy đứng lên, Khung Dực nhảy xuống khỏi Tiểu Hổ, bước lại bên cạnh y.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Ngọc Huyên vất vả đứng thẳng người, đưa mắt nhìn Khung Dực: “Ngọc Huyên còn học tiếp được.”
Hắn cương quyết lắc đầu: “Đã bị thương đến thế này rồi, tạm dừng đi.”
Người kia chợt cụp mắt, giọng buồn bã hẳn: “Nhị vương tử, Ngọc Huyên… xin lỗi.”
Khung Dực lúc này đang nhíu mày quan sát Tiểu Bạch, chợt nghe thấy câu vừa rồi của Ngọc Huyên, hắn có chút kinh ngạc mà quay lại nhìn y.
“Ngọc Huyên… làm không tốt phải không ạ?”
“Không phải!” Khung Dực gấp gáp lên tiếng. Khi thấy Ngọc Huyên hơi giật mình, hắn mới thấy bản thân có phần nôn nóng kỳ lạ. Khung Dực hạ giọng nói: “Động tác của ngươi đều đúng hết, mệnh lệnh hô cũng dứt khoát, rõ ràng. Ta đang nghĩ…”
Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn Tiểu Bạch: “Có lẽ vấn đề nằm ở con ngựa này.”
Hôm đó, Khung Dực đánh xe đưa Ngọc Huyên về cung trước, sau đó một mình hắn trở lại trảng cỏ kia. Hắn nheo nheo mắt nhìn con ngựa lông đen tuyền trán điểm đốm trắng một lúc lâu, sau đó quyết định nhảy lên lưng nó. Vừa cầm dây cương điều khiển nó phi nước kiệu được một lát, Khung Dực đã nhíu mày.
Thì ra là như vậy! Hóa ra con tiểu quỷ này giở trò.
Mãi đến chiều muộn ngày hôm đó Khung Dực mới quay về Trích Nguyệt. Trên đường về, Khung Dực cưỡi Tiểu Hổ, chỉ dắt dây cương dẫn Tiểu Bạch theo. Trong đầu Thống lĩnh Nhạn Quân lướt qua biết bao nhiêu suy nghĩ, thế nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Tối đó, Nhị vương tử định đi ngủ sớm nhưng lại trằn trọc rất lâu. Sau cùng, hắn quyết định ngồi dậy khoác áo, bước ra ngoài.
Cung điện của Tiểu Huyền đã xuống đèn từ lâu, thế mà gian của người nọ vẫn còn leo lắt một ngọn đèn mờ mờ tỏ tỏ. Khung Dực bước lên thềm, đứng nấn ná hồi lâu dưới bầu trời chi chít sao đêm của Vương Đô.
Mình đang làm cái quái gì thế này?
Hắn hơi khó chịu, trong lòng có nỗi bận tâm mà chưa biết phải tháo xuống như thế nào, cứ đứng đây như một tên ngốc cũng không được, thế là Nhị vương tử đành đi vào trong gian nghỉ tạm của mình ở cung điện Tiểu Huyền. Thôi, đêm nay ngủ ở đây vậy.
Khung Dực toan nằm xuống giường, bất chợt từ bên gian cách vách có tiếng rơi vỡ xoảng một cái, kèm theo một tiếng kêu của người nọ. Trong nháy mắt, hắn đã làm theo bản năng mà không suy nghĩ, lập tức phóng ra ngoài rồi đạp tung cửa phòng người ta.
Rầm!
Khi hai cánh cửa mở tung, một hình ảnh đập vào mắt Khung Dực làm hắn sững người.
Ngọc Huyên đang ngồi cạnh bàn ở gian ngoài, áo tuột ra trễ xuống tận khuỷu tay, trên bàn là vài chai thuốc trị thương đủ loại, một chai vừa bị rơi xuống sàn, thuốc trộn mảnh sứ vỡ bắn ra tung tóe. Có lẽ trong lúc bôi thuốc, y đã sơ ý làm rơi một lọ. Y thảng thốt nhìn Khung Dực đứng sừng sững ở cửa vào, luống cuống không biết phải làm sao. Trên làn da trắng sứ của Ngọc Huyên, vô số vết bầm xanh tím và vết trầy xước rướm máu in rõ mồn một như những đốm màu cực kỳ chói mắt trên nền lụa. Thậm chí, hai bàn tay y còn sưng đỏ, bầm dập, lọng cọng không thể nào cầm chắc những lọ thuốc kia.
Khung Dực chợt cảm thấy tim nghẹn lại như bị ai bóp chặt, đồng thời có một nỗi tức giận vô cớ trào ra. Hắn sầm mặt đóng chặt cánh cửa phía sau lưng, bước hẳn vào trong phòng, mặc kệ người kia đang lúng túng vội đưa tay kéo áo lên. Khung Dực ấn y ngồi xuống ghế, một lần nữa tuột chiếc áo ngủ hờ hững của y ra để nhìn cho rõ. Hắn còn xắn cả quần y lên, lộ ra hai đầu gối cũng rách bươm, chỗ gót chân bị xước cũng đang rơm rớm máu.
Khung Dực là Thống lĩnh Nhạn Quân, vết thương lớn nhỏ cỡ nào mà chưa từng thấy qua. Hắn thậm chí đã từng phải giúp một tên lính chặt tay giữ mạng, hay ban cho một vị tướng quân đã trúng tên kịch độc một nhát đao kết liễu để y ra đi nhẹ nhàng. Hơn nữa, chuyện gần trăm thiếu niên dân binh bỏ mình khi lọt vào ổ phục kích Hồ tộc năm đó chính là lưỡi dao lột xác của Khung Dực, tàn nhẫn mà triệt để gọt giũa ra Nhị vương tử dạn dày nội liễm bây giờ.
Những vết thương của Ngọc Huyên thực chất không nghiêm trọng, không hề nguy hiểm đến tính mạng. Vậy mà đêm nay khi nhìn thấy chúng in hằn trên làn da trắng sứ kia, Nhị vương tử gần như nổi cơn thịnh nộ.
Khung Dực cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà quát lên: “Vì sao ngươi một hai phải tập cưỡi ngựa đến nông nỗi này? Vì sao phải cố như vậy để bị thương đến mức này, hả?”
Ngọc Huyên sững ra nhìn hắn, nhất thời không biết phải nói gì.
Khung Dực thấy y im lặng lại càng giận. Hắn quắc mắt nhìn người nọ: “Ngươi thích học cưỡi ngựa đến thế sao? Hay là…”
Nửa câu sau không nói hết, Khung Dực đã ghìm lại vào phút chót. Thế nhưng Ngọc Huyên cũng hiểu hắn muốn hỏi gì. Nét ngỡ ngàng trên mặt y từ từ chuyển thành bi thương, càng lúc càng lan ra khiến cho toàn thân y dường như cũng run rẩy. Ngọc Huyên cắn môi đến bật máu ngăn tiếng nghẹn ngào, tuy nhiên lúc này đôi mắt y đã ngập nước. Y vội cúi mặt xuống giấu đi, lại không giấu được bờ vai nhỏ đang run nhẹ.
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên hai bàn tay đang nắm chặt. Lộp bộp. Như mưa. Giữa những giọt nước mắt không màu còn có hạt máu đỏ tươi rơi xuống.
Mãi sau một lúc sau, Ngọc Huyên mới nghẹn ngào, gần như là gom hết sức lực, nức nở mà bật ra hai chữ.
“Không… phải…”
Y lập cập chống tay lên bàn tự nâng mình đứng dậy rồi bỏ vào tư phòng bên trong, để mặc Khung Dực vẫn còn chết sững ngồi đó.