Thấy hắn đưa tay, cô sợ hãi lùi về sau một bước. Tần Kiêu cười khẽ dọa dẫm: “Không được nhúc nhích, nếu không tăng gấp mười.”
Tô Lăng ngu người, mười… Mười lần?
Cô đã mượn trúng một cái động không đáy sao?
Lúc Tần Kiêu áp sát vào cô, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, quen thuộc nhưng lại không nồng như dự liệu. Không phải hắn thích hút thuốc à?
Cô có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn vứt hết mặt mũi. Nghĩ đến gấp mười lần là mất hết ý chí.
Tần Kiêu nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc dài của cô, mùa hạ nóng bức, tóc cô lại mềm và lành lạnh. Mềm không tưởng tượng nổi. Đáy lòng hắn rục rịch mấy ý đồ: “Tôi lấy lãi cái này.”
Cô mở to hai mắt, dùng ánh mắt như nhìn biến thái để nhìn hắn.
Hắn hừ lạnh: “Lãi suất là đi cắt tóc với tôi.”
Đây là một sự lựa chọn tốt, năm mươi đồng và hai xu trong balo đã quyết định thay cô, người đàn ông Tần Kiêu có mấy sở thích đặc biệt, cô hoảng hốt mở miệng: “Cắt… Cắt tóc.”
Dáng vẻ vừa tức giận vừa sợ hãi khiến hắn không nhịn cười được.
Thế nào lại… Yếu ớt như vậy chứ?
Nếu cô cứng rắn lên một chút… Thôi quên đi, hắn không táy máy tay chân với cô đã là kiềm chế lắm rồi.
Bên trong Thanh Ngu có chuyên viên tạo hình, cô nắm chặt quai balo. Nhìn bóng lưng cao ráo của người đàn ông trước mặt, càng nghĩ càng sợ. Hồi nhỏ nhà cô rất nghèo, bà ngoại sẽ đi bán tóc, mỗi lần tóc dài cũng đều trở thành tóc húi cua của con trai.
Nhưng bà ngoại không muốn cô cắt tóc, bà sờ đầu Tô Lăng: “Cháu ngoan, tóc của con quá mỏng quá mềm, người ta không muốn.”
Sau đó cô mới biết bà ngoại nói lung tung mà thôi, đấy là vì yêu thương cô.
Tô Lăng gọi hắn: “Tần Kiêu.”
Hắn quay đầu lại.
Thật ra không phải cô sợ cắt tóc húi cua mà là sợ cô trở thành “Tóc húi cua” thì không ai cho cô đóng phim nữa, như vậy tiền sẽ không trả hết, mãi mãi kéo dài.
“Có thể đổi điều kiện không?”
Tần Kiêu cười xấu xa: “Thành giao.”
Tô Lăng rất vui vẻ, hắn tiến lên một bước: “Hôn tôi một cái?”
Cô đỏ mặt, sau đó cúi đầu: “Tôi muốn đi cắt tóc.”
Tần Kiêu bị cô đáng yêu suýt chết.
Hoàn toàn quên mất người ta đang chê bai mình.
Lúc Tô Lăng ngồi lên ghế thì lo sợ như ngồi trên ghế điện. Cô biết ngay mà! Thiếu ai cũng không thể thiếu hắn!
Chuyên viên tạo hình rất cung kính: “Tần thiếu, cắt như thế nào ạ?”
Tần Kiêu nói: “Cắt tới đây, tóc mái ngang ngang trông mềm mại một chút.” Thẩm mỹ của Tần Kiêu hoàn toàn là của thẳng nam, vốn dĩ Tô Lăng đã rất mong manh dễ vỡ, nhìn cực kỳ mềm mại. Anh ta muốn cười nhưng cố nén lại. Hiệu suất của chuyên viên tạo hình vô cùng cao, anh ta cắt nhanh, mái tóc ban đầu của Tô Lăng dài đến eo cuối cùng trở thành dưới vai một chút. Tóc mái trở thành mái bằng.
Chuyên viên tạo hình nghĩ rằng sẽ không ra trò trống gì nhưng kết quả nhìn Tô Lăng càng ngoan ngoãn càng đáng yêu hơn nữa.
Trợ lý của anh ta cũng muốn đi tới nựng mặt cô gái kia.
Từ nhỏ khiếu thẩm mỹ của Tô Lăng đã lệch lạc, cô chỉ biết sơ sơ cái gì gọi là xinh đẹp, cơ mà trình độ nhận biết lại không rõ. Vì vậy luôn luôn không biết giá trị nhan sắc bản thân và loại như Đường Vi Vi, Trịnh Tiểu Nhã là khác nhau.
Cô quay lại nhìn Tần Kiêu, song hắn quay đầu sang chỗ khác.
Rất xấu sao? Tô Lăng lạc quan nghĩ, không quan trọng, dù gì cũng không phải “Tóc húi cua”.
Tô Lăng đứng dậy, đeo balo lên, hỏi chủ nợ Tần thiếu: “Tôi có thể đi chưa?”
Cô thật sự muốn đi.
Từ đầu đến cuối Tần thiếu vẫn không nhìn Tô Lăng: “Đi thôi.”
Tô Lăng theo sau lưng hắn đi ra ngoài.
Tầng trệt của Thanh Ngu rất trống trải, vì là nơi tụ tập của mấy ngôi sao lớn nên các biện pháp an ninh làm vô cùng khá.
Lúc bọn họ định quẹo thì cô vẫn còn đang nghĩ trong ba năm làm thế nào mới kiếm đủ năm trăm tám chục ngàn.
Kết quả bỗng nhiên bị người khác kéo vào lồng ngực.
Theo bản năng cô giãy giụa, Tần Kiêu dùng hết sức ôm cô lại: “Xin em đừng có nhúc nhích được không, ôm một chút thôi mà, em muốn mạng của ông đây sao?” Con mẹ nó hắn không nhịn được, nhịn kiểu này quá cực khổ.
Đây đúng là ngay cả sợi tóc cũng quyến rũ hắn.
Tô Lăng bị dọa hết hồn, không phối hợp với hắn tẹo nào: “Tần Kiêu, anh buông tôi ra.”
Hắn không buông nổi, vớ va vớ vẫn dỗ cô: “Ôm một phút, ồ không mười giây giảm một trăm ngàn, được không?”
Đôi mắt Tô Lăng đỏ lên, tại sao tính tình của hắn vẫn như thế! Vừa ngang ngược vừa vô sỉ.
Tô Lăng ác độc dẫm xuống chân Tần Kiêu, hắn đau tới hít hà nhưng lại đặt cằm vào hõm cổ của cô, càng gần cô hơn. Hương thơm của cô gái như cây dành dành tháng năm, hắn có loại cảm giác muốn say mê và đắm chìm ở trên người Tô Lăng.
Tần Kiêu thật sự sắp điên rồi, đậu mé hắn suy nghĩ hơn một tháng!
Tô Lăng không vùng ra được, cô vừa tức vừa xấu hổ, hốc mắt đỏ lên.
Tần Kiêu phát hiện không đúng, vội vàng buông cô, nhìn thấy mắt cô ửng đỏ thì rốt cuộc mới ý thức được mình vô sỉ: “Đừng khóc, Tô Lăng, em khóc cái gì chứ?”
Cô cúi đầu, nhìn vào mũi giày.
Tần Kiêu chưa từng dỗ ai, hắn nói: “Là tôi khốn nạn được không?”
“Không cần em trả tiền nữa, nãy giờ đều trêu em thôi.”
“Không phải em đạp tôi sao? Nếu em vui vẻ thì lại đánh tôi nhé?”
Tô Lăng mím môi, không để hắn thấy mắt cô đỏ lên, cô đi thẳng ra cửa Thanh Ngu. Có lẽ đối với hắn, đây chỉ là một trò chơi không quan trọng, nhưng với cô thì đó là ép buộc cô tiến vào con đường của đời trước.
Tần Kiêu đuổi theo rồi nhìn cô ngồi lên taxi.
Hắn buồn bực nới lỏng cà vạt.
Mẹ nó sao hắn dỗ được chứ, cái dáng vẻ mềm mại đó của Tô Lăng, hắn nhịn được mới lạ.
Tần Kiêu trở lại phòng làm việc, nhớ tới đôi mắt khát vọng kia khi nhìn màn hình LED, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hạ Tẩm: “Bộ phim lần trước đã quay xong chưa?”
Hạ Tẩm đã hiểu: “Mười Hai Năm Phong Trần?”
“Ừ.”
“Vẫn chưa, đạo diễn nói với tôi rằng kế hoạch ban đầu là sẽ bấm máy vào tháng hai năm sau.”
Tần Kiêu: “Tháng này bắt đầu quay.”
Hạ Tẩm không hiểu hắn đang làm gì nhưng nghe theo là công việc của cô ta: “Vâng, để tôi liên lạc với đạo diễn.”
Tần Kiêu cúp điện thoại chợt thấy con thỏ màu hồng được đặt trên bàn một cách đứng đứng đắn đắn.
Hắn cầm lên, nhẹ nhàng thở dài. Tần Kiêu nghĩ đến dáng vẻ của cô thành thực nghiêm túc bảo nó không đáng giá.
Hỏi con thỏ: “Có chút lương tâm được không?”
Thỏ không trả lời, hai lỗ tai mềm mại rũ xuống. Tần Kiêu nhớ tới cảm giác mà cơ thể vừa mềm vừa thơm kia ở trong ngực mình, hắn cười cười kéo lỗ tai nó: “Tôi thua, là tôi vô sỉ được chưa.”