– Chắc là chưa. Mới bị đánh xỉu thôi.
Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Chúng tôi nhìn ra ngoài. Trong lúc đánh nhau, chúng tôi đã không để ý đến tiếng ồn gây ra, nhưng tất nhiên là người trên lầu đã nghe thấy tiếng con quỷ rống và tiếng va đổ. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vô phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và Quirrell. Vừa nhìn thấy con quỷ là Quirrell liền giả bộ phát ra tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, tay ôm lấy ngực. Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn chúng tôi. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một cơn giận dữ như vậy trong mắt bà. Môi bà trắng bệch cả ra.
– Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?
Giọng bà lạnh băng. Harry nhìn Ron, cậu vẫn đứng như trời trồng với cây đũa phép trong tay. Tôi không thể nào đứng lên với sức nặng và áp lực tinh thần của Hermione.
– May mà các con chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?
Thầy Snape nhìn Harry bằng ánh mắt dữ tợn, cậu sợ hãi nhìn xuống sàn nhà. Tôi muốn biện hộ lắm chứ, nhưng lại cúi đầu im lặng và chờ đợi. Lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra:
– Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ. Họ chỉ đi tìm con thôi.
Hermione đứng dậy, và tôi cũng đứng dậy theo, tuy có hơi bủn rủn chân tay. Tốt lắm!
– Con đi tìm quỷ khổng lồ… vì… con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó… cô cũng biết mà… con đã đọc hết các sách về quỷ…
Ron làm rơi cả cây đũa phép. Hermione mà dám nói dối trắng trợn với chính giáo viên chủ nhiệm sao?
– Nếu mấy cậu ấy không tìm thấy con thì con đã chết rồi. Harry làm phân tâm con quỷ, còn Ron thì nện con quỷ bằng chính khúc cây của nó, phải nói là cậu ấy thực hiện câu thần chú rất chính xác. Đặc biệt là Daisy, cậu ấy đưa con ra khỏi nơi nguy hiểm, ngay cả khi tụi con súyt chết thì cậu ấy cũng không buông con ra để chạy trốn. Mấy cậu ấy không kịp chạy đi kêu cứu ai cả. Lúc mấy cậu ấy chạy tới là lúc con quỷ sắp giết con.
Harry và Ron cố làm ra vẻ đã biết chuyện này rồi và chẳng có gì mới cả để có thể diễn cùng Hermione.
– Thôi được, trong trường hợp này… – Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn chúng tôi. – Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi hả?
Hermione cúi gằm. Harry không thốt được lời nào cả. Cô là một trong những học sinh ngoan nhất trường, vậy mà bây giờ lại cố tình nói dối để cứu tôi, Harry và Ron. Chuyện này cũng quái dị ngang ngửa với chuyện giáo sư Snape vô lớp mà phát kẹo cho học trò vậy. Nhưng trước khi giáo sư McGonagall đưa ra quyết định, tôi hít một hơi sâu, bước lên trước và nói:
– Đủ rồi nhỉ?
Mọi người nhìn tôi khó hiểu. Tôi vẫn cười.
– Thật ra Harry, Ron và Hermione đã cãi vã đôi chút nên Hermione tự nhốt mình trong phòng vệ sinh nữ trong bữa ăn tối. Đương nhiên, cũng chính vì thế mà cậu ấy không biết chuyện quỷ khổng lồ xổng ngục đâu ạ. Lỗi là của con khi không báo với các giáo sư điều đó mà lôi Harry và Ron theo cùng.
Cả ba người kia bàng hoàng nhìn tôi.
– Ý con là Hermione nói dối?
– Nói dối 1 phần, thưa giáo sư. Cậu ấy muốn chịu phạt một mình vì vừa nãy tụi con đã cứu cậu ấy. Cậu ấy cố tình kể cho cô chuyện tụi con đã xử lý con quái vật đó ra sao để cô không trách phạt tụi con. Theo con, lo lắng cho bạn bè không hề sai. Tụi con chỉ có ý định đưa cậu ấy đến nơi an toàn chứ không muốn đối đầu với con quái vật. Theo nội quy thì điều đó không đúng, nhưng theo mặt khác, nó lại đúng, phải không cô?
Giáo sư McGonagall trầm ngâm. Thầy Snape cũng chẳng nói gì.
– Nếu có trách, xin mọi người chỉ trách con chưa suy nghĩ thấu đáo.
– Thôi được rồi. – Giáo sư McGonagall thở dài. – Theo lời của con, Daisy Williams, Gryffindor sẽ được cộng thêm 15đ. Riêng con, mỗi tối tới phòng ta cấm túc một tháng, có nghe chưa?
– Con hiểu rồi thưa giáo sư.