Hắc Tuyên Dực: “……”
Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng ấp trứng giống như gà mái của Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược liền không ngừng cười được.
Qua một hồi lâu, Ô Nhược cười đến mức mệt lả người mới quay qua hỏi Hắc Tuyên Dực: “Bây giờ là giờ nào?”
“Đã là giờ mẹo”
“Vậy… phiền huynh ra ngoài gọi người vào đây hầu hạ ta tắm rửa thay y phục”
Hắc Tuyên Dực ôm quả trứng đi ra ngoài, giao cho Hắc Can: “Ngươi tự mình ấp cho nó nở”
Hắc Can: “……”
“Đó là con của ta”
“!!!!!!” Hắc Can trừng lớn hai mắt, theo bản năng hắn ôm chặt quả trứng vào trong ngực.
Hắn không phải là nghe lầm chứ? Quả trứng này chính là con của chủ tử?
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Hắc Can, khóe miệng Hắc Tuyên Dực không nhịn được mà cong lên một chút. Hắn phát hiện ra đôi khi trêu chọc người khác rất thú vị, khó trách Ô Nhược cứ muốn trêu chọc hắn.
Chủ tử nở nụ cười! Chủ tử lạnh lùng vậy mà nở nụ cười! Hắc Can khiếp sợ trừng lớn hai mắt. Trời ạ, Hắc Can không ngờ lúc mình còn sống có thể nhìn thấy chủ tử cười, hắn có hoa mắt không? Hay là chủ tử bị Ma tộc nhập vào rồi?
Hắc Tuyên Dực rất nhanh thu hồi ý cười, hắn xoay người bước đi. Nhưng vừa đi hai bước, hắn quay về lấy lại trứng trên tay Hắc Can, sau đó đi khỏi hậu viện.
“……” Khóe mắt Hắc Can rút rút, trong lòng y vẫn rất kích động. Chốc lát sau, hắn mới hồi thần lại rồi quay qua phân phó cho thi phó lau lưng mình: “Các ngươi vào trong hầu hạ phu nhân”
“Ngươi để chúng ta đi là được rồi” Ô Đại và Ô Tiểu đứng bên cạnh vừa nghe vậy liền chạy nhanh vào phòng.
Ô Nhược nhìn bọn chúng, chân mày khẽ động.
Đời trước, sau khi thành thân, mỗi lần thức dậy Ô Nhược đều phải vỗ tay mấy lần mới có thể “Thỉnh” Ô Đại Ô Tiểu vào hầu hạ mình. Hiện tại, bọn chúng vì sao lại chủ động vào như thế?
“Thiếu gia” Ô Đại trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhìn y.
Vẻ mặt Ô Tiểu lại mang chút ủy khuất: “Thiếu gia, cậu không cần chúng tôi nữa sao?”
Thiếu gia chắc sẽ không trách bọn họ tối hôm qua trở về quá muộn phải không?
Nhưng mà, cũng không thể trách bọn họ được. Thùng xe bị hư, bọn họ phải đem nó đi sửa chữa.
Ô Nhược bất động thanh sắc hỏi: “Vì sao các ngươi lại hỏi ta như vậy?
“Bởi vì khi nãy bọn nô tài thấy Hắc hộ vệ mang theo mười người hầu đến viện chúng ta”
Ô Nhược cười nói: “Có thêm người hầu không tốt sao? Về sau các ngươi sẽ nhàn hạ hơn, có chuyện gì cứ sai bọn họ làm, không cần tự mình động tay”
Ánh mắt Ô Đại và Ô Tiểu sáng ngời.
Đúng vậy!
Vì sao bọn họ lại không nghĩ đến vấn đề này? Vừa rồi họ còn tưởng rằng thiếu gia không cần mình nữa.
Ô Nhược hạ mí mắt che khuất tia lạnh lẽo: “Ô Đại, Ô Tiểu, các ngươi theo hầu ta được bao lâu rồi?”
Ô Đại lập tức nói: “Thiếu gia, đã được mười hai năm rồi”
“Nhanh thật, mới đó mà đã mười hai năm rồi” Trong lòng Ô Nhược có chút bi ai. Mười hai năm, cho dù là con chó con mèo thì người ta cũng có thể thuần phục được, chúng cũng sẽ trung thành và tận tâm với ngươi. Thế nhưng, hai kẻ trước mặt vì sao lại đối xử với y như thế?
“Đúng vậy, quả thật là rất nhanh. Nhớ năm đó, lúc chúng chúng ta được phân phó hầu hạ thiếu gia, người chỉ mới có sáu tuổi, khi đó……”
Ô Đại vốn muốn dựa vào tình cảm chủ tớ nhiều năm để lấy lòng Ô Nhược. Chỉ là hắn không ngờ y đã lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn: “Hai huynh đệ các ngươi cũng hai mươi lăm tuổi rồi, nếu là người bình thường thì đã thành thân và vợ con thành đàn. Hiện tại, ta cho phép hai ngươi cưới thê tử”
Ô Đại và Ô Tiểu ngẩn người ra, bọn chúng hết sức vui mừng. Chính vì vậy mà chúng không chú ý đến nụ cười của Ô Nhược. Nụ cười đó thập phần quỷ dị và lạnh lẽo.