Hàn Thiên Nhược bất giác đưa hai tay lên theo ý của Mặc Âu. Anh dường như cảm thấy có cái gì đó không đúng với luân thường đạo lí cho lắm ở đây. Tại sao bản thân anh mỗi khi ở trước mặt cô thì cứ như trẻ con vậy, nói gì nghe nấy, không có chút phản kháng nào. Có lẽ chỉ có ở bên cạnh cô, duy nhất mình cô, mới đem lại cho anh cảm giác an toàn tuyệt đối, khiến anh không tự chủ được mà giao mình cho cô, rung động trước cô.
Rung động sao??? Hay là… Yêu???
Lúc này, một mùi hương dịu nhẹ thơm ngát áp sát vào người Hàn Thiên Nhược. Anh bất ngờ cúi đầu xuống thì thấy Mặc Âu đang vòng hai tay ra sau giúp anh thắt tạp dề. Mỗi khi cô vô ý áp sát vào cơ thể anh, ngay lập tức sống lưng cứng đờ, không nhúc nhích, yết hầu tinh tế lúc lên lúc xuống, cả người nóng bỏng.
Mặc Âu nhìn bên ngoài thì đúng là đang giúp Hàn Thiên Nhược đeo tạp dề, nhưng ẩn chứa bên trong là một mưu kế tán đổ người đẹp của cô. Phải biết rằng, lúc cô vòng hai tay ra sau giúp anh thắt dây tạp dề lại, cô đã cố tình kéo dài thời gian khi cơ thể của hai người gần như dính chặt vào nhau. Mùi hương của Hàn Thiên Nhược rất đặc biệt, không quá nồng hay gắt mũi khiến người ta khó chịu mà chỉ thoang thoảng, đầy quyến rũ. Với lại… AAAA!!!! Cơ thể của anh ấm quá đi à. Một người mang tính hàn như cô ngược lại rất thích những người ấm áp để ôm ôm khi tiết trời trở lạnh, mà nếu như anh là người đó thật, e là cả ngày anh cũng không thoát khỏi vòng tay của cô mất thôi.
Mặc xong tạp dề, Mặc Âu hướng dẫn cho Hàn Thiên Nhược nấu một vài món ăn đơn giản.
Ánh nắng trưa nhẹ nhàng lách qua cửa sổ chiếu rọi khung cảnh hai người ăn ý với nhau như đôi vợ chồng mới cưới… Một khung cảnh bình yên vô cùng….
Sau khi ăn xong, tất nhiên người rửa bát sẽ là Hàn Thiên Nhược không cần đoán cũng biết. Còn Mặc Âu cô phụ trách việc gọt hoa quả. Mặc Âu một miệng nhồm nhoàm trái cây nhìn Hàn Thiên Nhược đang đọc tin tức nói: “Chiều nay tôi với anh đi mua quần áo. Quần áo của tôi hầu như đều là cỡ nhỏ, chỉ có riêng bộ này là lớn nhất thôi”
Hàn Thiên Nhược không phản đối gật đầu đáp: “Được”
______________________
Đứng trước cửa hàng quần áo nhãn hiệu SL, Hàn Thiên Nhược khẽ nhíu mày. Trước đây, trừ những bộ quần áo cao cấp được đặt may riêng với giá tiền xa xỉ thì anh rất kén chọn các nhãn hiệu cao cấp khác, chứ đừng nói đến một nhãn hiệu không có danh tiếng như thế này.
Mặc Âu dường như hiểu được Hàn Thiên Nhược đang nghĩ gì liền nói: “Tuy SL không phải nhãn hiệu cao cấp gì, chỉ mới bước vào thị trường không lâu. Nhưng SL này lại có dự định phát triển thành nhãn hiệu cao cấp. Chất liệu ở đây rất tốt, các mẫu mã, thiết kế đều đặc biệt đẹp. Cho dù người kén chọn đến đâu cũng phải ngỡ ngàng trước những bộ trang phục của SL. Nào, vào thôi”