Chưởng quỹ.. nhìn Chu Hoài Hải từ trên xuống dưới. Chẳng lẽ bài thơ kia là do tên này làm?
“Giải định thanh san bất phóng tùng.” Hai tay chắp sau lưng, chưởng quỹ ý vị thâm trường nhìn Chu Hoài Hải ngâm một câu thơ.
Chu Hoài Hải.. Hở? Đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Cái kia, ta tới là để nhắc nhở các người một tiếng, đừng để bị người lừa gạt, chất nữ kia của ta, chỉ giỏi bốc phét, khoe khoang thôi.”
Mắt thấy phản ứng này của Chu Hoài Hải, chưởng quỹ cũng đã biết, bài thơ kia không có quan hệ gì với hắn.
Hắc, này liền có ý tứ rồi. Làm đại bá mà chạy tới phá hỏng chuyện tốt của cháu gái.
Ánh mắt chưởng quỹ nhìn Chu Hoài Hải u lãnh xuống: “Uổng cho ngươi còn là đồng sinh, thật phí công đọc sách thánh hiền, lại có thể nói ra những lời này.”
Nói rồi, chưởng quỹ hất ống tay áo, quay đầu rời đi.
Chu Hoài Hải đỏ mặt lên: “Không biết lòng tốt của người khác!”
Tiểu nhị liền cười lạnh: “Ngài có hiểu lầm gì đối với câu nói này sao? Nếu như nhận biết không đủ thấu triệt, không bằng trở về đọc lại sách đi, khó trách đã từng tuổi này rồi mà vẫn còn là một đồng sinh.”
Nói xong, liền không khách khí cầm chổi lên quét rác.
Chu Hoài Hải một thân bụi đất chật vật bị quét ra, ngoài tức giận siết chặt nắm đấm cũng không dám mắng to. Dựa vào cái gì Thanh nha đầu có thể chép sách, còn hắn lại bị đuổi ra ngoài. Chẳng lẽ là.. Mắt sáng lên, trên mặt Chu Hoài Hải nổi lên một nụ cười lạnh đầy khinh bỉ. Với cái dáng người như cây đậu giá của Chu Thanh, thật không biết tên chưởng quỹ kia vừa ý nó cái gì! Oán hận trừng tấm biển của nhà in, Chu Hoài Hải giận dữ rời đi.
Lúc này Chu Thanh còn không biết mình đã bị bác ruột suy đoán ác ý, đang lắc lư đi mua giấy.
Nàng vốn định mang những chữ Hỉ, chữ Phúc mà Chu Hoài Sơn viết đi bán bản quyền. Dù sao loại chữ trang trí này, cũng là hàng hiếm có ở huyện Thanh Hà. Nhưng mới bán bản quyền một bài thơ, bây giờ lại đi bán bản quyền chữ, e khó tránh khỏi khiến người chú ý. Nhỡ bị người phát hiện thì phải làm sao bây giờ. Nàng chỉ là một cô nương nhà nông a. Vạn nhất bị thương nhân hám lợi để mắt tới thì nguy to!
Nhịn một chút, Chu Thanh đổi thành mua một xấp giấy đỏ. Cũng may bây giờ trong tay có 10 lượng bạc bán bản quyền cộng thêm một khối bạc Thẩm Lệ cho, đủ dùng.
Sau khi mua đồ xong, Chu Thanh đi về quán trà. Lúc nàng đến nơi, Thành Vũ đã đợi sẵn ở đó. Chờ Chu Thanh ngồi lên xe, Thành Vũ lập tức giơ roi quất la rời đi.
Mà ở Bút Mặc Trai, Thẩm Lệ đang tựa cửa chờ người đến nỗi mọc nấm luôn rồi..
Trung thúc chống cằm nhìn Thẩm Lệ.. Mắt nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của hắn, Trung Thúc phì cười ra tiếng: “Không nỡ thì mau đuổi theo a.”
Thẩm Lệ nhấc chân chạy ra.
Trung Thúc.. Đi thật luôn!
“Cô nương, cô nương.”
Nghe phía sau có tiếng gọi, Chu Thanh quay đầu, liền thấy Thẩm Lệ một thân y phục đen đi tới. Tiểu tử dễ nhìn như thế, sao lúc nào cũng mặc già như vậy chứ.
Nói thầm trong lòng một câu, Chu Thanh vội vàng nhảy xuống xe: “Ông chủ Thẩm, có chuyện gì sao?”
Thành Vũ kéo xe la ngừng lại.
Thẩm Lệ..
“Gần đây Bút Mặc Trai có nhận sách học sinh chép, không biết nhà cô nương có người muốn chép sách không?”
Nói xong, Thẩm Lệ liếc thấy cuộn giấy đỏ trên xe la, lập tức thầm giật mình.
Chu Thanh vô cùng cảm kích, đang muốn đáp lời, Thẩm Lệ lại hỏi: “Nhà cô nương đây là sắp có hỉ sự sao?”
Chu Thanh..
“Hả?”
Trầm Lệ chỉ cuốn giấy đỏ kia.
Chu Thanh.. Ngươi thật sự rất thích tám chuyện a!
Lắc đầu cười cười: “Không phải, mua về chuẩn bị dùng để viết chữ. Cha ta quả thật là muốn chép sách, có điều đã tìm được nhà in, đa tạ ông chủ Thẩm.”
Thành Vũ nhìn Thẩm Lệ, luôn cảm thấy ông chủ này không có ý tốt.
“Thanh tỷ, cần phải đi rồi, nếu không sợ sẽ gặp mưa mất.”
Thẩm Lệ.. trên trời xanh thẳm, ngay cả một đám mây cũng không có!
Chu Thanh cười hẹn gặp lại Thẩm lệ, sau đó ngồi lại xe la.
Trơ mắt nhìn Chu Thanh rời đi, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy trong lòng thật là khó chịu a. Hắn cũng rất muốn đi cùng.
“Cái kia, chào ngài, ngài vừa mới nói Bút Mặc Trai thu chép sách? Ngài xem ta có được không?”
Sau lưng Thẩm Lệ, có một thư sinh khép nép hỏi.
Thẩm Lệ..
Trong Bút Mặc Trai, Trung Thúc..
“Phốc, ha ha ha ha ha.”