“Không sao!” Nghê Già trả lời rất ngắn gọn, không có hứng thú với lời cầu xin tha thứ của cô ta.
Mạc Doãn Nhi thì hoàn toàn lên mode gặp đàn ông, giọng nói rất mềm mại: “Nghê Già, trước đây hẳn là cậu rất ít cưỡi ngựa nhỉ! Lát nữa không cần sợ, ngựa là loại động vật rất ngoan hiền, rất thích được người ta cưỡi đấy!”
Nghê Già gật gật đầu, chớp chớp mắt: “Ừm, Doãn Nhi cô thật dịu dàng quá, vừa nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ ngay đến con ngựa ngoan hiền chờ có người cưỡi rồi, đáng yêu quá!”
“Phụt!” Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh hai người cùng lúc sặc nước, những người khác đều nín cười, Mộ Dực Thần và Cao Hàn nghẹn cười đến đỏ mặt, ngay cả Việt Trạch, trong đôi mắt lành lạnh cũng hiện ra ý cười.
Những câu Nghê Già nói hoàn toàn là nhắc lại lời Mạc Doãn Nhi, nghe thì không thấy có gì, nhưng, lại rất có gì.
Mạc Doãn Nhi mặt đỏ như máu, cô ta vậy mà lấy ngựa để so với mình, còn mình chờ người ta cưỡi? Hạ lưu! Nhưng quan trọng là, chính mình mới là người nói “rất thích được người cưỡi” sao?
Câu này thì không ai ép cô ta chứ?
Lần này quá mất mặt, cô ta làm sao ngờ Nghê Già bỗng nhiên chơi đấu chữ với cô ta như thế chứ?
Mọi người ở đây đều nghe ra ý bóng gió, chỉ có Tống Nghiên Nhi nghĩ Nghê Già thật sự lấy sự ôn nhu ngoan ngoãn của ngựa ra làm ví dụ, tốt quá còn gì, hơn nữa, khi Nghê Già nói, cả trước cả sau đều bình tĩnh như không, ai nghĩ được cô đang châm biếm chứ!
Các cô gái trong số đây, trừ Tống Nghiên Nhi ra, đều dựa vào trực giác của phụ nữ, cảm thấy loại phong cách yếu ớt lại khiến cho đàn ông ngoái nhìn này có chút giả tạo, cho nên, không có cảm tình lắm.
Mà Tần Cảnh càng nhìn kiểu cách nữ tính của Mạc Doãn Nhi, ngay khi xung quanh không có đàn ông nữa, lập tức buồn bã ỉu xìu chẳng nói năng gì, cho nên, cũng chẳng có cảm tình gì.
Về phần các anh ở đây, trừ Ninh Cẩm Niên, với Mạc Doãn Nhi không phải là không thích, nhưng Nghê Già giống như kiểu cô gái tinh quái lại hay ra vẻ khẩu vị nặng, cảm giác rất thú vị, cho nên, bọn họ cũng không đến mức có ấn tượng xấu với Nghê Già.
Ninh Cẩm Niên thấy Mạc Doãn Nhi chịu nhục không mấy vui vẻ, vừa định giúp đỡ chỉ trích Nghê Già.
Nghê Già cũng không cho hắn cơ hội, nhìn thẳng phía Việt Trạch: “Việt tiên sinh, tôi nghe nói Tây Tư đã mua một công ty trang thiết bị của Đức. Công ty đó có 5 bộ dây chuyền sản xuất Hoa thị trả hàng, tôi muốn mua lại chúng với giá gốc, anh thấy thế nào?”
Việt Trạch quay đầu, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh tạo thành một từng vầng sáng trên mái tóc ngắn lòa xòa của anh, khiến người ta không thấy rõ con ngươi, anh đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, toàn thân bình thản, nói một chữ.
“A!”
Nghê Già: …
Móa, thật là muốn lật bàn!
Anh tưởng anh là Cơ Vô Mệnh à mà giữ chữ như vàng? Nếu như anh muốn tỏ vẻ lạnh lùng sang chảnh, “được” và “không” cũng đều là một chữ đấy!
Nghê Già nhịn xuống vô số em lạc đà không bướu chạy tung tăng trong đầu vào lòng, vô cùng hiền hòa hỏi: “A ~~ là được hay là không?”
Việt Trạch liếc nhìn cô một cái, vô cùng là thản nhiên, có điều vô cùng khốn nạn lặp lại đúng cấu trúc câu của cô, trả lời: “A ~~ là nửa được nửa không!”
Nghê Già: …
Thật sự vô liêm sỉ!
Má nó chứ nếu mà là Nghê Lạc, tuyệt đối cô đã đánh đá cho cậu mặt mũi bầm dập đến mẹ cũng nhận không ra rồi!
Nghê Già: “Việt tiên sinh, bộ thiết bị này chế tạo theo đơn đặt hàng của Hoa thị, hiện tại Hoa thị muốn nhận lại, phía các anh có thể được nhận tiền; ném đi thì rất đáng tiếc! Cho dù là để không, tiền bảo dưỡng cũng không ít!”
Việt Trạch ánh mắt sâu ẩn ý, lướt qua cô, nhìn sang một người nào đó: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, bán cho ai thì tốt hơn?”
Nghê Già sững sờ.
Bên cạnh truyền đến giọng nói hờn dỗi, mềm oặt như sợi tơ: “Mình nói việc này với Việt gia ca ca trước mà, Nghê Già, cậu phải xếp hàng đi thôi!”
Nghê Già quay đầu, lạnh lùng liếc cô ta: “Giọng cô nghe hay thật đấy, cô giáo Thương Tỉnh đóng phim hành động cũng không động lòng người được bằng một nửa cô đâu. Có điều, gặp người đàn ông nào cũng nũng nịu như thế, không sợ hiểu nhầm có quan hệ bất chính, làm người ta nghĩ cô chỉ toàn đi quyến rũ đàn ông sao? Hay là, bản thân cô sinh ra đã thích như thế?”
Im phăng phắc.
Ngay cả Mộ Dực Thần hi hi ha ha cũng thấy tóc gáy dựng ngược, cô gái này đúng là ác khẩu! Việt Trạch nhẹ mím môi mỏng, ý vị sâu xa liếc Nghê Già.
Mạc Doãn Nhi lưỡi cứng đờ, không nói nổi lời nào, muốn nặn ra nước mắt, lại không ra được, chỉ thiếu nước tức quá chết luôn.
Tống Nghiên Nhi mặt đỏ bừng, khẽ khẽ kéo Nghê Già, nhỏ giọng nói: “Già Già, Doãn Nhi là vì tớ mới giúp nhà họ Ninh lấy bộ máy móc đó, cậu đừng làm khó em ấy!”
Nghê Già nắm tay càng chặt, Mạc Doãn Nhi đồ đê tiện!!!
Mạc Doãn Nhi biết rõ dây chuyền đó là hạt nhân sản xuất của Hoa thị, biết rõ công ty thiết bị trữ năng lượng thuộc về tập đoàn năng lượng nhà họ Ninh là đối thủ của Hoa thị, cô ta lại có thể đem chuyện cơ mật như thế nói cho Ninh Cẩm Niên, còn giúp nhà họ Ninh đoạt được bộ máy này!
Là cô đánh giá cô ta quá thấp, không ngờ, đôi cẩu nam nữ này đã bám lấy nhau nhanh như thế!
Cô thực sự tức giận, đã thế Ninh Cẩm Niên lại còn thấy Mạc Doãn Nhi có vẻ oan ức đau lòng như muốn khóc, thế là trầm giọng chất vấn Nghê Già: “Nghê Già tiểu thư, tôi nghĩ cô tuy rằng 18 năm không được dạy dỗ tốt, nhưng không thể đến mức nói ra những lời khiến người khác muốn ghê tởm như vậy!”
Nghê Già nhìn hắn khinh miệt: “Nói tôi không được dạy dỗ tốt, hẳn là anh đang muốn xúc phạm mẹ đẻ của Mạc Doãn Nhi Mạc Mặc nhỉ!”
Ninh Cẩm Niên ngậm miệng, vội vàng xin lỗi Mạc Doãn Nhi, người kia thì nhanh nhảu lắc đầu nói không sao cả, thật ra thì cô ta đâu quan tâm người khác coi Mạc Mặc là cái gì, cô ta chỉ là khổ tâm muốn dính lấy Ninh Cẩm Niên thôi, thoáng cái, nước mắt đã rơi được xuống.
Ninh Cẩm Niên thấy Mạc Doãn Nhi như thế chịu trăm nghìn oan ức mà rơi nước mắt, càng giận dữ: “Doãn Nhi ngây thơ như thế, sao cô cứ cố nhằm vào cô ấy vậy?”
Nghê Già nháy mắt lạnh mặt, không nhìn thẳng Ninh Cẩm Niên mà mắt sáng quắc nhìn thẳng Mạc Doãn Nhi khóc như hoa lê sau mưa, giọng nói sang sảng như từng phát roi đánh vào mặt:
“Mạc Doãn Nhi tiểu thư ngây thơ vô tội ạ, Nghê gia nuôi cô 18 năm ròng, cho cô một sự giáo dục tốt như thế. Vậy nhưng, quay người, cô đã đem bí mật kinh doanh quan trọng như thế của Hoa thị, của nhà họ Nghê tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh, còn định giúp nhà họ Ninh cướp dây chuyền sản xuất quan trọng của Hoa thị. Cô đúng là quá ngây thơ!”
Câu nói này đúng là không khác gì một phát tát vào mặt Mạc Doãn Nhi.
Tôi không được dạy dỗ tốt, nhưng ít ra tôi không phản bội gia tộc mình đúng không?
Cô ta hồn nhiên ngây thơ đấy, nhưng cô ta lại đủ âm hiểm để tiết lộ bí mật quan trọng hàng đầu của chính gia tộc từng nuôi dưỡng mình cho đối thủ cạnh tranh!
Mạc Doãn Nhi cảm thấy xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, ngay cả Tống Nghiên Nhi mù kinh doanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Những người khác thì hơi chút nữa bị bầu không khí băng giá đóng thành người tuyết, từng người đều mợ nó chứ thật sắp thành hình nền trong suốt rồi phải không hả!
Móa, bọn tui chỉ là muốn đi cưỡi ngựa thôi mà! Cha!
________________________________________
Chương này dài ghê luôn…
Chú thích: Cơ Vô Mệnh là nhân vật trong phim Võ lâm ngoại truyện, mẫu nhân vật mặt than cun ngầu.
Quên chú thích cô giáo Thương Tỉnh, kiểu giống cô giáo Thảo ở VN ý, kiểu sex icon ý hiểu không :v.
Lăn ra cười với cái chữ A ~~ của anh Việt nhá =))))))) anh giống hệt em
Tiếp đó là buồn cho anh Hạo, hức… anh ơi sao anh xuất hiện như một vì sao và vụt tắt như một cái sao chổi thế!!!!