Ông biết, con gái của ông hoàn toàn không kém cỏi, nàng có tấm lòng rộng mở và có tài văn chương nổi bật.
Quân Lôi Đình xúc động khóc.
“Con gái ngoan của phụ thân, nay phụ thân đã giao toàn bộ binh quyền trong tay cho nhị ca của con. Phụ thân cũng lớn tuổi rồi, không thể xông pha nơi chiến trường được. Phụ thân ở lại kinh đô, không đi nữa, ở nhà cùng nha đầu rồi tìm cho con một phu tế.”
Tần Lam nghẹn ngào gật đầu.
Cảm ơn ông trời, sau khi hứng chịu những khổ đau tàn khốc thì đã cho lại nàng một mái ấm, để nàng hiểu được người thân thật sự và tình yêu đích thực là như thế nào.
Đôi mắt của Quân Lôi Đình và Tần Lam đều đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi. Lục Trúc ở phía sau cũng khóc theo hu hu hu, thực sự khiến người khác thấy xúc động, nàng không kìm được sự cảm động.
“Nha đầu, phụ thân về rồi, phụ thân sẽ che chở cho con, sau này nếu có ai bắt nạt con thì phải nói cho phụ thân biết, phụ thân sẽ ra mặt giúp con.”
Quân Lôi Đình vuốt mặt nói.
Tần Lam vẫn chưa kịp cảm thán cảm giác được bảo vệ thật là tốt thì bỗng có tiếng la mắng vang lên.
“Lão đại, Phi Yến nha đầu này bị con nuông chiều thành hư, coi trời bằng vung đến mức suýt nữa là mất mạng rồi.”
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy tiếng quát mắng bực tức và “hận sắt không thành gang” vang lên.
Lúc quay lại thì nhìn thấy lão thái thái với mái tóc hoa râm, tay cầm cây gậy đầu rắn, bước đi vững vàng đang tiến đến, chính là Liễu Như Phong lão thái thái trong Quân Gia, phía sau bà ta là một nhà ba người gồm một đôi phu thê cùng một tiểu cô nương.
Tần Lam quen biết tiểu cô nương kia, đó là Quân Linh Nhi con gái của nhị phòng trong Quân gia, thường đi bên cạnh Quân Phi Yến nên hai người kia chắc là phụ mẫu của nàng ta, nhị thúc Quân Lôi Sơn của Quân Phi Yến cùng thê tử.
“Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?”
Quân Lôi Đình hoảng hồn, vội tiến đến muốn đỡ lấy lão thái thái.
“Sao ta lại không đến được? Cháu gái của ta tỉnh dậy rồi, vậy mà không mau chóng thông báo cho ta, là ta biết được tin từ Vương đại phu.”
Lão thái thái đã lớn tuổi rồi, giọng cũng to khỏe, quở mắng Quân Lôi Đình một trận, sau đó vung tay: “Đừng đỡ ta, sức khỏe của ta vẫn còn tốt lắm.”
Quân Lôi Đình bối rối buông tay.
“Con một đại nam nhân, Hoàng Thượng đích thân phong Tướng Quân Vương, gào khóc trong sân thì ra cái gì nữa? Người bên dưới nghe được truyền ra ngoài thì có mất mặt không? Hả?”
Lão thái thái hét với Quân Lôi Đình một trận.
Giọng nói như tiếng chuông lớn, sức khỏe rất tốt.
“Mẹ! Đó là vì…”
“Tránh ra, mẹ không muốn nghe con nói.”
Không đợi Quân Lôi Đình nói xong, lão thái thái đã hất ngay ra, tỏ vẻ từ chối.
Một đại tướng quân đánh đâu thắng đó trên chiến trường, lặng lẽ lùi sang một bên, nửa câu cũng không dám cãi lại.
Tần Lam ngẩn người đứng nhìn.
Lúc này, lão thái thái tay cầm gậy, mỗi lần cây gậy nhấc lên rồi chạm xuống đất sẽ phát ra tiếng ầm, bà ta đi về hướng Tần Lam.
Tần Lam lông mi co giật, vị này chính là tổ mẫu của nàng, trông có vẻ rất hung dữ.
Nàng cũng biết về Quân lão phu nhân trong Quân gia. Đó là một nữ tử khá huyền thoại của nước Đại Hạ. Nghe đâu lão thái thái trong Quân gia khi còn trẻ là hiệp nữ giang hồ, múa côn mạnh mẽ ai gặp cũng sợ. Sau khi được gả cho tổ phụ trong Quân gia, cũng theo ông ta ra chiến trường. Sau này trong một lần chiến dịch bi thảm, Quân tổ phụ hy sinh trên sa trường, còn Quân lão phu nhân mang xác của chồng đi cả chặng đường từ biên ải về kinh đô mai táng.
Tiên Hoàng đích thân phong Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân.
Đó là phong hiệu có cấp bậc cao nhất trong số các phu nhân, thể hiện sự kính trọng và trọng đãi.
Quân lão phu nhân cả một đời không tái giá, chỉ có hai đứa con, một người là Quân Lôi Đình, người còn lại là Quân Lôi Sơn.
Tần Lam mím nhẹ môi dưới, mắt nhìn Quân lão phu nhân bước đến trước mặt, nàng thấy hơi lo lắng, tim đập dồn dập, nàng bất giác đứng thẳng người, sau đó hai tay nắm chặt để bên hông, hai đầu gối khuỵu nhẹ, hành lễ vô cùng tiêu chuẩn như một quý nữ: “Na Na tham kiến tổ mẫu.”