“Đần càng tốt!” Ngụy Khiêm xách cổ áo Mặt Rỗ, “Mày muốn tự khai hay để tao khám người?”
Mặt Rỗ nhìn người anh em gần ngay trước mặt, lưỡi líu lại không nói được chữ nào, chỉ có thể nhìn Ngụy Khiêm chằm chằm, trong mắt khúc xạ sự buồn đau chấn động lòng người.
Ngụy Khiêm mặc xác gã ta có buồn đau hay không, nói được làm được, nhất ngôn cửu đỉnh bắt đầu khám người, nhanh chóng tìm thấy vài gói giấy nhỏ trong túi quần Mặt Rỗ.
Ngụy Khiêm đương nhiên biết đó là thứ gì, đến cuối đời gã cũng không quên được mẹ gã trước khi chết thân tàn ma dại ra sao, nhưng nhất thời khó mà tin nổi, gã hơi sửng sốt, rồi từ từ mở một gói ra, bột phấn màu trắng bên trong rốt cuộc thành hiện thực gã không cách nào trốn tránh.
“Đây là cái gì?” Ngụy Khiêm hỏi, sau đó giọng nói đột nhiên đổi điệu, “Đây là cái gì?!”
Một dòng lệ chảy xuống khóe mắt Mặt Rỗ, gã ta y như một con rùa hấp hối bên lòng sông cạn khô vậy.
Ngụy Khiêm đột nhiên nhảy lên đạp ngay vào ngực gã ta, tiếc rằng chưa đạp trúng thì đã bị Tam Béo ôm cổ kéo lên sofa, Ngụy Khiêm ra sức giãy: “Dù sao nó cũng chán sống rồi, chi bằng để tôi đập chết luôn đi, vừa bảo vệ môi trường vừa tiết kiệm năng lượng!”
Tam Béo không làm nghề đánh đấm, đâu ngăn nổi gã, vội vàng nói: “Tụi nhỏ tụi nhỏ, tụi nhỏ còn ở nhà, mày đừng có đòi đánh đòi giết ở đây.”
Câu này khiến Ngụy Khiêm bình tĩnh lại như kỳ tích, gã vô thức ngoảnh lại nhìn căn phòng, phát hiện cửa đã bị đẩy hé ra, hai đôi mắt be bé một trên một dưới lén lút nhìn trộm bên ngoài, hai đứa nhãi vừa đụng phải ánh mắt gã thì tức khắc giật thót, giấu đầu lòi đuôi đóng sầm cửa lại.
Cơn giận trong lòng Ngụy Khiêm dở khóc dở cười tan đi quá nửa.
Mà Mặt Rỗ lại không kìm nén nổi nữa, trong lồng ngực như đè nén cả thế giới hoang vu vô vọng. Gã ngã ngửa xuống đất, hai tay vẫn bị trói, cuộn mình thành một con tôm to, không ngừng đập đầu xuống đất, gào khóc um sùm, giống như không làm thế thì không thể trút ra một phần vạn tích tụ trong lồng ngực.
Tam Béo thả Ngụy Khiêm ra, ngồi xổm xuống dùng ngón tay tròn quay chấm một ít bột phấn bất cẩn làm rơi.
Lẳng lặng chờ Mặt Rỗ khóc cho đã, tới khi tiếng khóc yếu đi, Tam Béo mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Đây là ‘bạch phiến’ à?”
Mặt Rỗ chỉ khóc hu hu, không nói nên lời, Tam Béo cúi đầu, ngẩng lên lần nữa thì vành mắt đã đỏ hoe, hắn cố gắng nhìn sang bên kia, muốn nén nước mắt xuống, môi bất giác mím chặt lại.
“Tao biết chắc chắn không phải là mày tự hút, mày không làm được, tao cũng biết, là mẹ không đủ tiền…” Giọng Tam Béo khản đặc, đến đây lại không nói được nữa, hắn hít sâu mấy hơi, tấm lưng to bè phập phồng như một cái ống bễ, mới tiếp tục nổi, “Nhưng đây là đường chết người anh em à, tao không thể mặc mày bước lên đó! Nếu mẹ biết, đêm nay mẹ treo cổ trên máy sưởi của bệnh viện luôn quá. Sao mày… Sao tụi mày đều ngu xuẩn như vậy hả!”
Ngụy Khiêm thẫn thờ lặng thinh, Mặt Rỗ giống như đã chảy cạn nước mắt, thoi thóp nằm đó, không hề phản ứng.
Tam Béo dùng ngón tay lau mắt, không để người khác nhận ra mình đang khóc.
Cả ba im lặng đối mặt trong căn phòng khách con con một lúc lâu, Ngụy Khiêm đột nhiên đi đến mở cái tủ ở đầu giường, bên trong có một xấp nhân dân tệ mỏng gần đây tích góp, gã nhét tiền vào túi đựng ma túy của Mặt Rỗ, ngắt từng chữ: “Ông Tam còn cha mẹ, chưa làm chủ nhà được, tao thì đứng đầu gia đình, tao quyết định – mày coi căn nhà này, nếu đem bán thì đáng bao nhiêu? Đủ nuôi mẹ trong bao lâu? Dùng hết tiền thì cứ nói với tao, có tiền tao cho mày tiền, không có tiền thì tao bán nó.”
Tầm mắt Mặt Rỗ từ từ tập trung vào hai người, bên trong toàn là tơ máu.
Ngụy Khiêm bực bội: “Nhìn gì mà nhìn, gặp chút việc bằng cái rắm là ôm đầu khóc lóc, còn ra thể thống gì không hả? Chẳng phải là tiền sao? Chẳng phải là tiền sao?”
Đến đây thì gã không thể nói tiếp nữa.
Đúng vậy, tiền thì có gì ghê gớm? Nhưng họ không có tiền!
Ngụy Khiêm đứng dậy, ngồi phịch xuống chiếc sofa cũ nát, cố gắng để nhịp tim ổn định – gã nghe thấy tiếng của con thú bị vây trong ngực mình.
Tam Béo thở dài tháo dây trói đỡ Mặt Rỗ dậy, nhặt mấy gói “bạch phiến”, rồi tất cả đều trôi tuột xuống hầm cầu.
Tối đó Mặt Rỗ nhận tiền Ngụy Khiêm và Tam Béo cho rồi im lặng đi mất.
Gã đi đến trước khu nhà – nơi trước đây hai mẹ con vẫn thường chiên quẩy, rồi Mặt Rỗ đột nhiên dừng bước ngẩng đầu hướng lên lầu la to một tiếng: “A!”
Ngụy Khiêm và Tam Béo mở cửa sổ nhìn xuống.
Mặt Rỗ quỳ thụp xuống tại chỗ, khom lưng như một con tôm, dập đầu bằng tình nghĩa hết sức chân thành với các anh em, sau đó chùi bùn đất và vụn cỏ trên trán, rồi đứng dậy bỏ đi.
Gã không giỏi nói năng, lúc cần chẳng thốt được thành lời, nhất định phải làm như thế mới được.
Vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng giữa trời, chờ trăng tròn là đến Trung thu rồi.
Vẫn chưa tìm được tên biến thái chuyên bắt nạt trẻ em, có lẽ hắn không ngờ là cùng một loại gạo có thể nuôi ra hàng trăm loại người, trong số con nít thơm thơm mềm mềm dễ ức hiếp cũng có tráng sĩ đánh nhau bất cần mạng như Ngụy Chi Viễn, tên biến thái ấy hẳn đã bị ống tuýp của Ngụy Chi Viễn đâm cho liệt dương tại trận, sau đó không còn xuất hiện nữa.
Tuần đầu trước tết Trung thu Ngụy Khiêm lại bị thương, vẫn có câu lang bạt giang hồ đâu thể nào không bị chém, trước mắt gã mới có chút tiếng tăm, muốn nổi danh trên giang hồ nho nhỏ này mà không chịu trăm ngàn nhát dao thì không thể được.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Khiêm bị chém, gã được người ta khiêng về, tuy đều là vết thương ngoài da nhưng máu me đầy mình trông cũng rất đáng sợ.
Có điều, tuy cuối cùng phải gục xuống nhưng lúc ấy rốt cuộc vẫn bảo vệ được hộp đêm, Nhạc ca cực kỳ cảm kích, thấy gã là nhân tài đáng đào tạo, liền cho một khoản tiền to để ăn Tết, bảo gã về nhà nghỉ ngơi một tháng rồi quay lại, thế là Ngụy Khiêm được nghỉ phép “có lương”.
Tiền có thể an ủi lòng Ngụy Khiêm, nhưng không an ủi được Tiểu Bảo, cả đời con nhỏ chưa từng thấy nhiều máu như vậy, lập tức y chang con chuột bị que tre chọc vào mông, gào thét muốn long trời lở đất, như từng tràng sấm dội vào tai Ngụy Khiêm, phiền tới mức phải chết đi sống lại.
Tam Béo triệt để biến thành bảo mẫu, vỗ lưng Tiểu Bảo nói: “Ôi, đừng khóc đừng khóc, không sao đâu, anh em da dày thịt béo, không sao đâu.”
Tiểu Bảo khóc nấc lên.
“Anh, anh Tam…” Nó vừa nấc vừa nói đứt quãng, “Anh hai, anh hai em… có phải là… sắp chết rồi không?”
“…” Tam Béo câm nín một lát, “Chết đi, cái con nhỏ xui xẻo này, nói vớ nói vẩn, không trông mong tốt hơn được hả?”
Tiểu Bảo càng khóc muốn đứt ruột đứt gan: “Em, em thấy… mắt ảnh trợn trắng rồi!”
Tam Béo thở dài não nề: “Tổ tông ơi, rõ ràng là bị em chọc tức mà!”
So với phản ứng muốn rung trời của con nhỏ, Tiểu Viễn bình thản hơn nhiều, nó im lặng cúi đầu ngồi chồm hổm ngay mép giường, y như một linh hồn sau lưng không tạo cảm giác tồn tại, Ngụy Khiêm nhức đầu vì sự ồn ào của Tiểu Bảo, nhưng thấy con nhỏ khóc đau lòng như vậy lại không thể quát mắng, đành phải phân tán sự chú ý.
Ngụy Khiêm dùng bàn tay quấn gạc thô lỗ sờ đầu Ngụy Chi Viễn, vặn đầu bắt nó ngẩng mặt lên: “Này, mày cúi đầu làm gì, lượm tiền hả…”
Ngụy Khiêm đột ngột dừng lại, gã nhìn thấy Ngụy Chi Viễn vốn cúi đầu đỏ hoe vành mắt đang im lặng rơi lệ, nó cắn chặt răng, vê nắm đấm be bé, có vẻ vừa đau lòng vừa căm hận.
Ngụy Chi Viễn năm ấy chưa đầy mười tuổi, vóc dáng hơi cao hơn, nhưng vẫn chưa kịp bước vào tuổi dậy thì trổ mã nhanh chóng, nó cảm thấy đau lòng và căm hận rõ nét khó mà chịu nổi, cho rằng mình liên lụy anh hai, để anh phải bán mạng vì mấy đồng.
Chỉ có đứa trẻ sống trong mật ngọt mới không muốn lớn lên, Ngụy Chi Viễn thì khác, khoảnh khắc ấy nó điên cuồng muốn trở nên khỏe mạnh, muốn biến thành một người đàn ông đích thực.
Tống Tiểu Bảo gào khóc chỉ khiến Ngụy Khiêm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng Ngụy Chi Viễn lại khiến gã xúc động, Ngụy Khiêm hiếm khi mềm lòng, dịch sang bên dành một chỗ be bé cho nó, đưa tay vỗ vỗ: “Lên đây.”
Ngụy Chi Viễn ngoan ngoãn leo lên giường, cẩn thận rúc vào lòng gã.
Tống Tiểu Bảo đỏ mắt chờ mong: “Anh, em cũng muốn ngủ chung với anh.”
Ngụy Khiêm hết cách với ánh mắt nó, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, mày cũng lên luôn đi, tao cảnh cáo mày Tống Tiểu Bảo, đây là lần cuối cùng, mày là con gái, cứ ngủ với đàn ông con trai hoài thì còn ra làm sao? Mấy tuổi rồi mà chẳng hiểu cái cứt gì vậy!”
Tam Béo tắc lưỡi lấy làm lạ, chú sói nhỏ Ngụy Chi Viễn túm chặt áo Ngụy Khiêm không chịu buông tay như một con mèo không xương, dính phát sợ, bên kia Tống Tiểu Bảo biến thành con vẹt chỉ biết lặp đi lặp lại lải nhải đúng một câu: “Anh đừng làm việc này nữa, không cho làm nữa.”
Mà loại người chỉ số kiên nhẫn bằng âm như Ngụy Khiêm lại không nổi nóng với hai đứa mới lạ chứ.
Mới đầu Tiểu Bảo nói một câu, Ngụy Khiêm liền đáp một câu, sau đó thấy nó lặp lại đúng một câu y hệt cái bánh xe quay tròn, bực quá bật cười: “Mày mau ngủ đi, không được nói nữa!”
Tiểu Bảo: “Anh không được làm việc này nữa.”
Ngụy Khiêm: “…”
Gã thở dài, miễn cưỡng ngồi dậy, dỗ Tiểu Bảo ngủ: “Tao nghe lời mày, mày là bà chủ, được chưa?”
Tam Béo lặng lẽ khóa cửa giúp rồi đi về, hắn đột nhiên cảm thấy không nghiêm trọng lắm, có hai đứa trẻ ràng buộc, dù sao chăng nữa Ngụy Khiêm cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi mất hết tính người.