Công việc là trên hết, cho tới giờ cơ thể anh kháng nghị, anh mới hiểu ra mình đã đánh mất nhiều thứ lắm.
Anh… sắp chết rồi.
“Làm sao vậy? Nhìn nhăn nhó thế? Hối hận rồi à?”
Yuri đi ra, y mặc một cái quần rộng màu xám, người trên để trần, da dẻ trắng như tuyết vẫn còn lấm tấm nước, như mảnh kim cương lấp lánh lăn xuống khe bụng.
Y cụp mắt xuống nhìn Lâm Hiến, tay cầm khăn chùi tóc tai, mái tóc nâu mềm rối tung.
Trong mắt Lâm Hiến toàn bộ đều là gương mặt trắng bệnh của y, đôi môi hồng nhạt, cằm hơi xong. Lâm Hiến chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với Yuri: “Anh ngồi xuống đây, tôi lau tóc cho anh.”