An Trường Khanh suy nghĩ nhiều hướng, cuối cùng lựa chọn loại phương thức bí quá hóa liều này, gạt đại phu cùng Lý thị. Chỉ cần đại phu kinh hoảng nhận chuyện hạ độc, sau đó mặc kệ gã khai kẻ chủ mưu sau màn hay không, y đều có thể bức An Tri Khác đồng ý để y đưa thân mẫu cùng muội muội ra ngoài. Còn Lý thị, còn có hậu thủ đang chờ bà ta.
Chỉ là không nghĩ tới, Lý thị còn tàn nhẫn hơn y tưởng. Vậy mà có thể buộc đại phu tự sát tại chỗ.
Khó hiểu mà liếc nhìn Lý thị kinh hoảng được nha hoàn che chở, An Trường Khanh giễu cợt nói: “Hắn là một đại phu, không oán không thù với Dư di nương, tội gì hạ độc? Sợ là đằng sau có chủ mưu khác. Hiện tại người đã sợ tội tự sát, chặt đứt manh mối, chúng ta không thể tìm ra, không bằng mời Đại Lý Tự tới tra.”
“Ngươi dám!” An Tri Khác nổi giận đùng đùng nói: “Hung thủ đã đền tội, Dư di nương cũng không xảy ra việc gì, việc này dừng ở đây. Nếu ầm ĩ ra ngoài, An gia sẽ thành trò cười của toàn Nghiệp Kinh!”
Sắc mặt An Trường Khanh trầm xuống, rốt cuộc không mang mặt nạ khách khí nữa: “An gia thành trò cười, liên quan gì tới ta? Ta chỉ biết, một ngày không tìm ra hung thủ, tính mạng của Dư di nương nguy hiểm một ngày!
“Là mạng người quan trọng, hay mặt mũi An gia ông quan trọng?”
“Ai cũng không được động tới trăm năm cơ nghiệp tổ tông để lại!” An Tri Khác lạnh lùng nói.
“Vậy tướng quốc cứ bảo vệ trăm năm cơ nghiệp này đi,” Sắc mặt An Trường Khanh càng thêm trào phúng: “Ta đón Dư di nương đến thôn trang dưỡng bệnh. Ngọc Nhi cũng cùng đi.”
Ánh mắt An Tri Khác hơi chăm chú, tựa như không quen biết mà nhìn y, thật lâu sau mới nói ba chữ “tốt”, oán hận nói: “Hay lắm, hóa ra ngươi sớm có chủ ý này?! Ta trái lại không biết ngươi còn mưu trí thế này.”
“Tướng quốc không biết còn nhiều.” An Trường Khanh nhìn thẳng ông ta, hơi mỉm cười: “Thế nào?”
An Tri Khác phất tay áo: “Dư di nương có thể đến thôn trang dưỡng bệnh, nhưng Ngọc Nhi không thể đi, đầu xuân sang năm là ngày cưới của nó, nó phải ở lại chuẩn bị gả, lúc này theo di nương đến thôn trang dưỡng bệnh, thành cái thể thống gì?”
Tất nhiên An Trường Khanh không đồng ý lý do của ông ta, chuẩn bị gả? Hôn sự này có thể thành hay không còn khó nói. Y không muốn để lại muội muội đơn thuần yếu đuối một mình trong tướng phủ ăn thịt người này.
“Chuyện này cũng đâu vội. Ngọc Nhi và di nương cùng ăn cùng ở, hung thủ chưa bắt được, di nương đến thôn trang chỉ còn một mình muội ấy, vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn……” An Trường Khanh hơi rũ mắt, chậm rãi nói: “Bằng không nên mời Đại Lý Tự tới tra, bắt được hung phạm, mới khiến người an tâm.”
Lần đầu An Tri Khác bị người tính kế bức bách đến hoàn cảnh thế này, người tính kế ông còn là thứ tử trước nay ông lười để vào mắt. Ông ta hung tợn trừng An Trường Khanh, tựa như trước mắt không phải con ông ta, mà là kẻ thù, gằn từng chữ nói: “Để nó đi là được chứ gì!”
“Đa tạ tướng quốc.” Rốt cuộc An Trường Khanh lộ ra nụ cười thật lòng: “Trong phủ nhiều việc, hôm nay ta đón người đến thôn trang trước.”
Dứt lời, hướng mọi người khẽ gật đầu, mới dưới sự hộ vệ của Thiết Hổ cùng Triệu Thạch, đưa Dư di nương cùng An Nhàn Ngọc ra phòng khách.
Khi đi đến cửa phòng khách, An Trường Khanh liếc nhìn một bóng người, dừng bước chân gọi: “Nhị thẩm.”
Lúc này Tôn thị đã sửa sang thể diện, biểu tình nhìn cũng bình thường, vừa rồi bà ta không ở đại sảnh, nhưng hiện tại xuất hiện ở đây, hơn phân nửa đã biết chuyện phát sinh bên trong.
An Trường Khanh đang nghĩ ngợi dùng “hậu thủ” thế nào, người đã tự mình đến cửa, y cong khóe môi, khi đi ngang qua, thấp giọng nói: “Đức Nhân Đường là cửa hàng của nhà mẹ đích mẫu, việc này người biết không?”
Tôn thị oán hận nhìn y: “Biết thì thế nào? Ngươi đừng hòng lợi dụng ta!”
An Trường Khanh cười nhẹ: “Chưa nói tới lợi dụng, mọi người nhất trí mục đích thôi. Dư di nương không duyên cớ bị hạ độc, đường ca vô tội uổng mạng…… không thể để hung thủ ung dung tự tại……”
Tôn thị không nói gì.
An Trường Khanh lại nói một câu “Nhà Vương đại phu một nhà liền ở tại cùng vận ngõ nhỏ”, liền sai thân từ nàng bên cạnh người đi qua.
Khi ra tới đại môn An phủ, An Trường Khanh thở dài một hơi, nhìn về phía mẫu thân và muội muội còn chưa phản ứng kịp, cười nói: “Cuối cùng không cần ở cái nơi quỷ quái bị người tra tấn này nữa, sau này con nuôi hai người.”
Dư thị ngơ ngác nhìn về phía y, hốc mắt hơi đỏ lên, ngón tay lướt qua mặt y, giọng khàn khàn: “Nhạ Nhạ chịu khổ.”
Đứa con trai ngây thơ yếu đuối ngày xưa, vậy mà vào lúc bà không biết, lặng yên lớn thành đại thụ có thể vì họ che mưa chắn gió.
“Không khổ.” An Trường Khanh dùng sức chớp chớp mắt, áp xuống chua xót ở xoang mũi, nỗ lực cười nói: “Lên xe đi, về vương phủ trước, sau đó con tìm một thôn trang thích hợp dưỡng bệnh để mẹ cùng muội muội ở.”
Tuy y rất muốn ở bên mẫu thân muội muội, nhưng ngẫm lại hai người ở trong vương phủ ít nhiều sẽ nhận phàn nàn…… Lại còn có chuyện phủ Trung Dũng Hầu, không bằng để họ trốn xa một chút, mắt không thấy tâm không phiền.
Dư thị và An Nhàn Ngọc lên xe ngựa trước, An Trường Khanh đang muốn đi vào, lại thấy có chút chật. Hôm nay chỉ đi một chiếc xe ngựa nhỏ, hai người ngồi tạm được, ba người liền có chút chật chội. An Trường Khanh đang cân nhắc đi lên chen chúc một chút, hay ra sau đoạt cỗ kiệu với Hồ Thị Phi, đằng sau liền truyền đến một tiếng nói trầm thấp: “Nhạ Nhạ?”
Lỗ tai An Trường Khanh nóng lên, quay đầu căm tức nhìn hắn: “Không được gọi cái tên này!”
Y phản ứng theo bản năng, qua một lúc mới phát hiện mình quá càn rỡ, trộm liếc một vòng người xung quanh, liền thấy những người đó toàn rũ đầu, bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Y lại nhìn Tiêu Chỉ Qua, thấy Tiêu Chỉ Qua vẫn biểu tình kia, hướng y duỗi tay: “Ta tới đón ngươi, cùng đi.”
Tâm An Trường Khanh lại mềm xuống, tức giận vừa rồi bất tri bất giác tiêu tán, chỉ còn lại xấu hổ.
Y lằng nhằng quay lại nhìn thoáng qua xe ngựa, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, nắm lấy tay nam nhân.
Tiêu Chỉ Qua giữ y, mượn lực bế người lên ngựa, để y ngồi trước người mình. Hôm nay hắn cưỡi ngựa lớn đỏ thẫm, to lớn hơn những con ngựa khác rất nhiều, hai người ngồi cũng dư dả.
An Trường Khanh dựa vào ngực hắn, cảm giác được ánh mắt bốn phương, đôi tay không được tự nhiên mà nắm chặt lông bờm trên lưng ngựa, thúc giục nói: “Chạy nhanh về đi.”
“Ừ.” Tiêu Chỉ Qua vòng hai tay qua eo y, tiện tay cầm dây cương, dưới chân ấn nhẹ bụng ngựa, ngựa lớn đỏ thẫm liền vẫy đuôi phát ra tiếng phì phì trong mũi, dạo tới dạo lui đưa hai người hồi phủ.
Đám Thiết Hổ cùng Triệu Thạch phía sau nhìn mà choáng váng, phát ngốc tại chỗ nửa ngày không động. May là Hồ Thị Phi phản ứng lại trước, mạnh mẽ vỗ vỗ cỗ kiệu gọi hồn: “Thất thần làm gì? Đi đi!”
Lúc này mọi người mới như tỉnh mộng, chạy nhanh nâng kiệu, cưỡi ngựa, đi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Thanh danh An gia hỏng rồi, có liên quan gì đến Bắc Chiến Vương phi Tiêu Nhạ Nhạ ta?