Đợi cậu chuyển tất cả ảnh của Kỷ Nhiễm qua QQ của mình xong, xóa số của mình đi.
Cuối cùng xóa hết ảnh trong máy của đối phương.
Chờ cậu làm xong mấy chuyện này, Thẩm Chấp ném lại điện thoại cho cậu ta, trước khi đi còn liếc nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: “Nhớ kỹ, không có lần sau.”
Cậu ta không ngờ đại lão nổi tiếng lại dễ nói chuyện như vậy, gật đầu như giã tỏi, nào có chuyện không đồng ý.
Sau khi Thẩm Chấp rời khỏi, vừa trên đường vừa lấy điện thoại ra, nhìn tấm ảnh trong điện thoại, từng tấm từng tấm, nhìn vô cùng nghiêm túc. Hạ Giang Minh đi bên cạnh thấy cậu cứ nhìn chằm chằm, không nhịn được tò mò hỏi: “Anh chấp, anh xem cái gì vậy?”
Cậu ta đưa mặt qua, cũng muốn nhìn, kết quả lại bị Thẩm Chấp che di động lại, ngăn ánh mắt của cậu ta.
“Không cho xem.” Cậu thản nhiên nói.
Đây là thuộc về cậu, ai cũng không được nhìn.
*
Buổi tối Kỷ Nhiễm về nhà vẫn luôn ở trong phòng mình, sắp ngủ, lại cảm thấy hơi khát nước nên ra ngoài lấy nước uống. Ai ngờ cô vừa đẩy cửa ra, thì thấy Giang Nghệ lén lút từ phòng để quần áo của cô đi ra.
Mặc dù Kỷ Nhiễm không mang gì đến đây, nhưng sau đó Bùi Uyển vẫn gửi rất nhiều thứ đến cho cô. Hôm đồ được chuyển tới, đừng nói Giang Nghệ ngay cả Giang Lợi Khởi cũng giật mình, một cô gái nhỏ như cô lại có nhiều quần áo như vậy.
Kỷ Khánh Lễ và Bùi Uyển cũng không được xem là cha mẹ đủ tư cách, nhưng lại cho Kỷ Nhiễm làm tiểu thư đúng chuẩn, lúc trước mỗi buổi tiệc cô đều nhận được kim cương từ người lớn trong nhà, thậm chí khi còn rất nhỏ đã làm túi sách nhỏ Chanel định chế cho cô.
Bởi vậy trong nhà này có một căn phòng đặc biệt dành riêng cho cô để quần áo.
Dù sao Giang Lợi Khởi cũng luôn thể hiện trước mặt Kỷ Khánh Lễ rằng không phải bởi vì tiền nên mới kết hôn với ông, cho dù sau khi kết hôn cũng luôn mang bộ dạng thanh lịch giản dị, khắp nơi đều biểu hiện mình và những người phụ nữ thấy tiền là sáng mắt kia khác nhau.
Còn Giang Nghệ, cô ta trái lại có lòng nghĩ đến cuộc sống đại tiểu thư, nhưng mẹ cô ta lại muốn giản dị, sao đồng ý cho cô ta tiêu xài được.
Kỷ Nhiễm lén đóng cửa phòng, mãi đến khi tiếng đóng cửa từ phòng Giang Nghệ truyền đến.
Qua một lát, cô mởi mở cửa ra lần nữa.
Kỷ Nhiễm lặng lẽ vào phòng quần áo của mình, thật ra ngoại trừ ngày đầu tiên lúc quần áo được chuyển đến đây, cô giúp đỡ dì giúp việc trong nhà sắp xếp lại xong, cô chưa từng đi vào đây.
Bởi vì ngày bình thường Tứ Trung đều mặc đồng phục, chỉ có ngày chủ nhật cô mới mặc quần áo thường.
Vì vậy Kỷ Nhiễm cầm mấy bộ quần áo để vào tủ quần áo trong phòng cô, còn trong phòng để đồ có nhiều bộ cô còn chưa đụng vào nữa.
Chờ tới khi cô vào phòng để quần áo, nhìn một vòng, trí nhớ của cô rất tốt, cho dù ở đây có nhiều quần áo, nhưng cô lại có thể nhớ đại khái chỗ mình để.
Huống hồ mỗi ngày đến trường Giang nghệ cũng mặc đồng phục, cho nên đúng ra cô ta không đụng tới quần áo của cô mới đúng.
Kỷ Nhiễm đi kiểm tra ngăn tủ ở giữa để mấy vòng cổ xâu chuỗi, cuối cùng cô phát hiện không thấy chiếc lắc tay chân trâu Chanel.
Cô cười lạnh.
Qủa nhiên.
Hôm sau đến trường, Kỷ Nhiễm tùy ý đánh giá Giang Nghệ, trên cổ, trên tay cô ta đều trống không, không mang bất kì món đồ nào.
Kỷ Nhiễm im lặng cho đến khi vào trường.
Lúc nghĩ giữa giờ, cô hỏi Văn Thiển Hạ: “Cậu biết Giang Nghệ không?”
Văn Thiển Hạ trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc: “Nhiễm Nhiễm, sao cậu biết tớ muốn nói tới Giang nghệ vậy. Tớ nói cậu nghe… Chính cậu ta là người đi khắp nơi nói với người khác, cậu là con gái tài xế nhà cậu ta. Cho nên mới có tin đồn này đó.”
Chuyện này do Giang Nghệ nói ra trước mặt mọi người nên muốn hỏi thăm rất dễ dàng.
Văn Thiển Hạ thấy Kỷ Nhiễm không nói lời nào, khẽ nói: “Tớ nghe nói Giang Nghệ này là bạch phú mỹ*, hơn nữa nữ sinh lớp cậu ta nói, mỗi ngày cậu ta đều đeo trang sức quý giá.”
*Bạch phú mỹ: (白富美) người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh giàu có.
“Cậu ta mang cái gì?” Kỷ Nhiễm buồn cười hỏi.
Không ngờ Văn Thiển Hạ còn lấy điện thoại ra, lấy mấy bức ảnh cho Kỷ Nhiễm xem: “Đây là bạn học lớp bên đó đưa cho tớ xem, cậu ấy nói hôm qua Giang Nghệ còn đi một đôi giầy hơn tám nghìn đến trường đó.”
Chờ khi Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn bức ảnh, thật sự tức giận đến bật cười.
Trên chân Giang Nghệ đi một đôi giày sandal màu trắng, là của cô, chỉ tại Kỷ Nhiễm cảm thấy ký hiệu thương hiệu của đôi giày này quá rõ, nên không muốn mang đến trường, có vẻ rất rêu rao.
Đến trường cô đều mang giày thể thao, chỉ là những nhãn hiệu như Adidas hoặc Nike.
Cô nhớ hôm qua lúc đến trường Giang Nghệ cũng không có đi đôi này.
Phỏng chừng Giang Nghệ giấu trong ba lô, đến trường mới thay.
Kỷ Nhiễm bị lòng hư vinh vô sỉ của cô ta chọc cười.
“Đúng rồi, không phải chủ nhật này là sinh nhật của Từ Nhất Hàng à, nghe nói năm ngoái cậu ta mời rất nhiều người, phỏng chừng năm nay cũng rất lớn. Giang Nghệ nói với người khác, lần này nhất định sẽ ép Tiết Dĩ Nhu xuống, phỏng chừng hôm đó cậu ta sẽ mặc lễ phục siêu cấp đắt tiền.”
Văn Thiển Hạ len lén nói cho Kỷ Nhiễm nghe tình báo chính mình nghe được.
Kỷ Nhiễm nhìn cô ấy một cái, không ngờ chỉ một đêm ngắn ngủn, cô ấy lại có thể biết được nhiều chuyện như vậy.
Vì thế cô vỗ vỗ vai Văn Thiển Hạ: “Cậu có nghĩ tới sau khi tốt nghiệp thi ngành nào chưa?”
Văn Thiển Hạ mở to hai mắt: “Nhiễm Nhiễm, cậu có đề nghị gì sao?”
Mặc dù không biết vì sao đột nhiên Kỷ Nhiễm lại nói như vậy, nhưng vẫn rất có hứng thú.
Kỷ Nhiễm nghiêm túc nói: “Tớ đề nghị cậu đi học báo chí đi, có thể phát huy hết sở trường của cậu.”
Văn Thiển Hạ: “…”
Mấy ngày nay Giang Nghệ vẫn luôn ở nhà ồn ào đòi Giang Lợi Khởi mua lễ phục cho cô ta. Giang Lợi Khởi cảm thấy lễ phục quá đắt lại không thích hợp, nên bà ta không tính mua cho Giang Nghệ.
Thật ra Kỷ Khánh Lễ không hề quan tâm đến chuyện Giang Lợi Khởi dùng tiền thế nào, ông có tiền nên không keo kiệt như vậy.
Chẳng qua Giang Lợi Khởi chột dạ, muốn duy trì hình tượng đóa hoa trắng không quan tâm đến tiền bạc trong cảm nhận của Kỷ Khánh Lễ.
Ai ngờ buổi tối Giang Nghệ xuống lầu, đột nhiên phát hiện dì Triệu đang giơ một bộ lễ phục váy dài hiệu Chiffon rất đẹp ở phòng khách.
Giang Nghệ lập tức chạy tới, vui vẻ hỏi: “Đây là mẹ mua cho tôi sao?”
Bộ váy dài này có nét thiếu nữ, chất liệu bên Chiffon làm cho người ta có cảm giác phiêu dật thoát tục. Thậm chí Giang Nghệ còn nghĩ đến lúc mình mặc nó vào, lúc đi lại mép váy sẽ lay động nữa.
Cô ta thích cái váy này ngay lập tức.
Vẻ mặt dì Triệu kinh ngạc nhìn cô ta, sau đó khẽ nói: “Cô Nghệ, bà chủ mua váy cho cô rồi à?”
Giúp việc trong nhà vì muốn phân biệt giữa hai cô gái, nên gọi Kỷ Nhiễm trực tiếp là cô, còn gọi Giang Nghệ là cô Nghệ. Kêu Giang tiểu thư có chút xa lạ.
Nhưng cho dù có đổi cách gọi với Giang Nghệ, thì địa vị của hai cô gái ở trong nhà vừa nghe đã hiểu ngay.
Dì Triệu thấy cô ta nhìn chằm chằm, đáy lòng không ngừng kêu khổ: “Đây là quần áo của cô (KN), lúc trước cô nói sẽ có người đưa đến, kêu tôi treo ở trong phòng để đồ.”
Lại là Kỷ Nhiễm.
Giang Nghệ muốn tức điên, dựa vào cái gì mà cô xin mẹ mua lễ phục mẹ cũng không mua, còn Kỷ Nhiễm muốn mua cái gì thì mua. Cô biết Kỷ Nhiễm là con gái ruột của Kỷ Khánh Lễ, nhưng bây giờ mẹ cô mới đúng là bà Kỷ mà.
Kỷ Nhiễm có, cô cũng có thể có.
Cái phòng để quần áo của Kỷ Nhiễm là khát vọng lớn nhất của cô, nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, còn có cả giầy đẹp và trang sức nữa. Cô cũng muốn có, nhưng mà mẹ lại cứ kêu cô nhịn, chờ một chút.
Giang Nghệ cắn môi, nhìn dì Triệu mang lễ phục lên lầu cất vào phòng để quần áo.
Tan học Kỷ Nhiễm hẹn Văn Thiển Hạ đi dạo nhà sách một lát, sau đó lúc cô về nhà trong nhà rất yên tĩnh. Cô đi vào phòng để quần áo, quả nhiên phát hiện bộ lễ phục váy dài màu trắng kia được dì Triệu treo lên.
Cô thừa nhận cô rất xấu, cố ý lấy ra để bẫy Giang Nghệ.
Nhưng mà chỉ cần Giang Nghệ không ham đồ đạc của cô, thì việc cô làm cũng không làm ảnh hưởng gì đến Giang Nghệ.
Nhưng nếu…
Kỷ Nhiễm đưa tay nhẹ nhàng sờ chiếc váy.
Cô đã từng nói, ai cũng không thể đụng vào đồ của cô, đụng sẽ phải trả giá.