“A…”
Đau quá, hắn chẳng thương xót ta chút nào, ta không kìm được mà kêu lên thành tiếng, nước mắt sắp trào ra.
Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét! Hắn cho rằng ta không muốn hắn tới Trữ Lương cung nến mới giả vờ sao?
Nghe thấy tiếng kêu của ta, vẻ mặt hắn có chút nghi hoặc, vội ngước lên nhìn. Ta cắn răng, đau tới mức răng cũng va lập cập.
Ta bỗng nhớ lại quãng thời gian khi vẫn cò ở Huyền Nhiên các, hắn có thểnhẫn tâm nhấc chân đá lên đầu gối bị thương của ta. Việc hắn làm lúc nào cũng khiến người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Lực từ tay hắn cuốn cùng cũng giảm bớt, hắn khẽ cười. “Bị thương thật à?”
Ngươi …
Ta giận tới cực điểm.
Vãn Lương đứng sau lưng ta, mặt lúc trắng lúc xanh, nàng ta nhìn ta, lạikhông dám nói. Ta không biết nàng ta có hối hận khi gọi hắn tới giúp takhông .
Ta nhìn hắn, nghiến răng hỏi lại: “Không thì Hoàng thượng cho rằng thế nào?”
Hắn thoáng sững người, vẫn cười, đáp: “Trẫm… trẫm cho là…ha ha…” Mới nóiđược một nửa thì hắn không nói nữa, quay lại nói với Vãn Lương: “Ngươivề lấy thuốc trị thương tới đây, gọi cả loan kiệu nữa, lát nữa đưa chủnhân của các ngươi về cung.”
Vãn Lương bất giác đưa mắt sang nhìn ta rồi mới cẩn thận thưa vâng, quay người đi ra ngoài.
Trong hang đá chỉ còn lại ta và Hạ Hầu Tử Khâm.
Hắn nắm lấy cổ chân ta, khẽ động một chút, ta cắn môi, không kêu thànhtiếng nữa. Một lát sau, hắn mới đứng dậy. “không bị tổn thương tới gâncốt, cứ ngoan ngoãn ngồi trong Cảnh Thái cung mấy ngày đi!”
Tavội đáp: “Không phải Hoàng thượng muốn tới Trữ Lương cung sao? Còn không mau đi, thần thiếp chờ loan kiệu tới thì cũng về cung.”
Nhưnghắn khẽ cười một tiếng, ngồi xuống cạnh ta, nói: “Trẫm không gấp, chờloan kiệu của nàng tới trẫm đi cũng không muộn. Lúc nãy tay trẫm hơirun, dùng quá sức…”
Hạ Hầu Tử Khâm gian xảo, hắn thật sự run taynên dùng quá sức sao? Có điều, ai bảo hắn là hoàng thượng chứ. Ta đànhđáp: “Hoàng thượng lỡ tay cũng không phải lần đầu, thần thiếp hiểu.”
Hắn nghe thấy vậy, chân mày cũng hơi nhướn lên, nhìn ta cười, nói: “Hả? Nói như vậy, chẳng phải trẫm rất có lỗi với nàng sao?”
“Thần thiếp không dám!” Dù hận tất cả những việc hắn làm nhưng ta vẫn phảimỉm cười tán dương. Bỗng nhớ ra một việc, ta vội hỏi: “Đúng rồi, saoHoàng thượng lại ở đây một mình?”
Có lẽ do ta chuyển chủ đề quá nhanh, hắn ngẩn ra một lát rồi mới đáp: “Trẫm bảo bọn họ đợi ở bên ngoài, không cần vào đây!”
Chân mày nhíu chặt cuối cùng cũng dãn ra, nói như vậy, Cố Khanh Hằng từ xacũng có thể nhìn thấy ngự liễn màu vàng, huynh ấy sẽ không tới nữa.
“Đàn Phi!” Hắn chợt lên tiếng gọi ta.
Ta thoáng ngạc nhiên, nghiêng mặt nhìn hắn nhưng lại thấy bàn tay to lớncủa hắn vươn tới. Ta ngả người về phía sau nhưng lại bị bàn tay của hắnkéo lại. Mu bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào má ta, mãi sau mới lại cười,nói: “Hóa ra bệnh đã đỡ hơn rồi, không cần tốn thuốc thang nữa, ha!” Hắn cúi xuống. “Lại trẹo chân, sao nàng không để trẫm bớt lo đi thế? “
Không biết vì sao, khi nghe hắn nói thế, đột nhiên ta cảm thấy có chút ấm áp…
Hắn lại ngước lên nhìn ta, khẽ bật cười, bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấytay ta. Ta chỉ thấy trái tim mình run rẩy, sao tay hắn còn nóng hơn lòsưởi ta đang ôm trong lòng?
Mặt nóng bừng, ta không khỏi cúi gằm mặt.
Hắn bỗng nói: “Trẫm thấy thật lạ, sao nàng lại chạy vào trong hang đá nàymà trẹo chân?” Hắn nhìn vào mắt ta, mơ hồ lóe lên ánh nhìn nghi hoặc.
Ta có chút hoảng hốt, đành đáp: “Không, thần thiếp bị trượt ngã ngoài kiarồi sai cung tỳ dìu vào trong này.” Người cẩn thận như hắn, bên ngoài rõ ràng có vết bị trượt ngã, dù lúc vào không nhìn thấy thì khi ra ngoàichắc chắc sẽ thấy.
“Ừ” Hắn thản nhiên đáp, ánh mắt nhìn ra cửa hang.
Ta chỉ thấy trong lòng hoảng hốt, tảng đá ta đang ngồi được chuyển tới từđấy, còn có dấu vết rất rõ ràng. Ta khẽ cắn môi, sai cung tỳ đỡ vào đâythì cũng không nhất thiết phải chuyển hòn đá kia đi.
Trong lòngta suy nghĩ nên ứng phó với câu hỏi của hắn thế nào, song hắn không hỏinữa, chỉ cười trêu chọc: “Diêu Chiêu nghi, người ta vì cứu giá cho tháihậu nên mới bị thương, trẫm không biết Đàn Phi nương nương vì sao mà bịthương đấy.”
Ta vừa thấy may mắn vì hắn không xét kỹ chuyện tavào đây như thế nào vừa thấy buồn cười. Dĩ nhiên ta không bị thương mộtcách vẻ vang như DIêu Chiêu nghi, nhưng ta có thể nói cho hắn biết, tabị thương vì muốn dụ dỗ Cố Khanh Hằng ra mặt không ? Vẫn do ta không cẩn thận nên mới trượt ngã.
Nói ra cũng thật mất mặt!
“Hừm!” Thấy ta im lặng, chân mày hắn hơi nhíu lại, nhìn thẳng vào ta. Hắn đang chờ ta trả lời.
Dù ta nói mình bất cẩn trượt ngã nên bị trẹo chân nhưng chuyện này cũngthật sự quá trùng hợp, hắn khó mà tin được. Người ta có câu, không khéokhông thành chuyện, song có một số việc vẫn luôn “vừa khéo” như thế.
Nở nụ cười, ta ngẩng lên nhìn hắn, khẽ nói: “Thần thiếp muốn cản đường Hoàng thượng tới Trữ Lương cung.”
Trong mắt hắn lóe lên niềm vui, cũng hỏi: “Thật sao?”
Giả cũng thành thật, ta liều mạng gật đầu.
Hắn cười lớn, đưa tay vuốt má ta, nói: “Chuyện này không giống nàng, trẫmcho rằng nàng không phải loại nữ tử có thể lấy bản thân ra mạo hiểm.”
“Vì Hoàng thượng quá thông minh, nếu thần thiếp không giả vờ thì sẽ không qua nổi tuệ nhãn của người.”
Chuyện đã tới nước không còn đường lui rồi, vậy thế nào có lợi thì cứ nói như thế, dẫu sao càng nói thì càng xa chuyện chính.
Lúc này hắn mới sững người, ánh mắt vẫn dính chặt vào ta, trong đáy mắt dần hiện lên vẻ suy nghĩ. Hắn đang ngẫm nghĩ, đang phỏng đoán. Ta cũngkhông né tránh ánh mắt ấy, nhìn hắn.
Mãi lâu sau hắn mới cười: “Vậy trẫm nói cho nàng biết, lần này nàng đã thua to rồi.”
Hắn muốn nói cho ta biết, dù thế nào thì hôm nay hắn vẫn phải tới Trữ Lương cung, sẽ không ở lại bên ta. Ha, có thấy khó chịu không ?
Có lẽ… có một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Phải chăng hắn thật sự quảng đại bác ái, có thể ban ơn mưa móc cho tất cảphi tần trong hậu cung? Nhưng chỉ có ta, hắn sẽ không chạm tới.
Nụ cười bên khóe môi vẫn rạng rỡ, ta tự nói với mình rằng, hắn lại nói dối để thử ta, chắc chắn là nói dối, cho nên những lời hắn nói hôm nay, takhông cần tin. Chỉ vì trong lòng ta luôn có một thứ cảm giác rất kỳ lạ.Hắn, Hạ Hầu Tử Khâm là một kẻ chung thủy đa tình.
Kẻ chung thủy đa tình…
Ngẫm lại câu ấy, ta thật sự thấy cay đắng. Kẻ đa tình sao có thể thủy chung?
Ta nhếch miệng cười đáp: “Vậy sau này thần thiếp nhất định sẽ không ngu ngốc như thế nữa.”
“Ừ” Hắn nhanh chóng đáp lời, hơi siết lấy bàn tay ta, tiếp tục nói: “Nhưng trẫm lại thích nàng thế này.”
Ta chấn động, hắn nói …thích…
Cánh môi mỏng lại khẽ mấp máy, hai từ ấy… được dịu dàng thốt lên: “A Tử!”
Hắn… gọi tên ta…
Ta sợ tới nỗi suýt nhảy dựng lên, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Còn nhớkhi ấy, ta muốn hắn gọi tên ta, hắn nhất định không chịu, nói tên ta khó nghe, nhưng hôm nay…
Hít sâu một hơi, ta sung sướng mỉm cười. “Sao Hoàng thượng không gọi thần thiếp là Tử Nhi?”
Hắn gọi ta là “A Tử”, thật ngượng miệng.
Hắn đột nhiên sầm mặt, cứng nhắc trả lời: “Trẫm không thích giống với người khác…” Hắn như bị nghẹn, tới câu nói cũng hỗn loạn, kỳ cục.
Hắn còn nhớ lời ta đã nói, hắn không thích tiên sinh của ta, nhưng ta vẫn rất vui.
Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm[1] [1] Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm: Áo choàng bầu vải xanh nhớ chàng em lại nghĩ xa vời. (Trích trong Tử Khâm 1 –Khổng tử. Dịch thơ: Tạ QuangPhát)
Ta luôn cảm thấy ở bên hắn lâu ngày, hắn chẳng khác nào một thứ thuốc độc, sẽ ngấm vào mạng sống của ta.
“Hoàng thượng…” Vãn Lương không biết đã quay lại từ lúc nào, thở hổn hển, nói: “Đã mang thuốc tới, loan kiệu của nương nương đã đợi ở ngoài. Có cần nô tỳ gọi công công vào đỡ nương nương ra không ạ?”
Hắn khẽ ho mộttiếng, hình như có chút xấu hổ, quay lại liếc nhìn Vãn Lương, phất taynói: “Ra ngoài chờ trước đi, đưa thuốc đây cho trẫm!”
Vãn Lương vội vàng thưa vâng, đưa thuốc cho hắn rồi mới lui ra ngoài.
Hắn cúi xuống, đưa tay cởi tất cho ta. Ta giật mình, vội cúi xuống ngăn hắn lại: “Hoàng thượng, người đã vất vả cả ngày rồi, chuyện bôi thuốc cứ để thần thiếp bảo Vãn Lương làm là được rồi.” Nói xong ta định gọi người.
Hắn lại cười. “Không cần, hôm nay trẫm uống trà nàng đưa tới, tinh thần sảng khoái.”
Có điều ta vẫn thấy không ổn, hắn là cửu ngũ chí tôn, sao có thể làmchuyện này? Bất giác rụt chân lại, ta không muốn để hắn đụng vào chỗ bịthương, đau quá!
Tất đã được cởi ra, ta nhìn thấy chỗ cổ chân hơi sưng đỏ, may mà cũng không nặng lắm. Hắn quay người, cầm hộp thuốc ởbên cạnh, mở nắp ra, đột nhiên chân mày khẽ nhíu lại, đóng nắp hộpthuốc, sắc mặt có chút khó coi.
“Hoàng thượng…” Ta nhìn hắn vẻ khó hiểu.
Hắn bỗng ngoảnh lại, ánh mắt rơi trên nắp lọ thuốc, hỏi: “Thuốc này lấy từ đâu?”
Ta chỉ thấy hoảng hốt, khi nhìn theo ánh mắt hắn mới giật mình nhớ ra, hộp thuốc này không phải là hộp thuốc Cố Khanh Hằng mang tới sao? Nhưng sao ta có thể nói đó là thuốc Cố Khanh Hằng đưa, đành đáp bừa: “Là thuốclấy từ Ngự dược phòng để đề phòng.”
Không ngờ ta vừa nói xong, hắn đã đứng phắt dậy, không nhìn ta lấy một cái, sải bước ra ngoài.
“Hoàng thượng…” Ta gọi hắn, hắn làm như không nghe thấy, bóng người màu vàng thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt ta.
Ta không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn lại đột ngột bỏ đi như thế?
“Nương nương… “ Vãn Lương gấp gáp chạy tới, nói: “Nương nương, có chuyện gìvậy? Nô tỳ nhìn thấy hoàng thượng giận dữ bước ra, lớn giọng nói bãi giá Trữ Lương cung.”
Hắn giận rồi sao?
Nhưng ta vẫn không hiểu.
Vãn Lương thấy ta không nói gì, sắc mặt cũng thay đổi, lưỡng lự đứng đó, không dám nói gì nữa.
Ta thở dài một hơi, nói với nàng ta: “Vãn Lương, dìu ta về cung.”
Lúc này nàng ta mới có phản ứng, vội nói: “Nô tỳ đi gọi Thụy công công tới.” Nói xong liền xoay người định đi.
Ta gọi giật lại: “Không cần, ngươi đỡ bản cung đi một lát là được.”
Nàng ta dừng bước, thưa “vâng” rồi bước tới đỡ ta. Ánh mắt rơi trên hộpthuốc ở bên cạnh, nàng ta nhanh chóng nhặt lên rồi cẩn thận dìu ta đứngdậy, nói: “Nương nương, người đi chậm một chút!”
“Ừ!” ta dựa vàongười Vãn Lương, đi ra khỏi hang, hỏi: “Hộp thuốc hôm ấy phát hiện ởngoài phòng ta không phải đã đưa cô cô cất đi rồi à? Sao ngươi về mangnó tới đây?”
Phương Hàm đã cất đi, sao đột nhiên lại lấy nó ra?
Vãn Lương sững người rồi nhanh chóng đáp: “Nương nương, hộp thuốc này không phải lấy từ chỗ Phương Hàm cô cô đâu ạ! Một lần nô tỳ dọn dẹp lại phòng cho người thì nhìn thấy hộp thuốc này ở dưới đáy rương mà người mangtheo từ Huyền Nhiên các. Lúc nãy nô tỳ gấp quá nên lấy tới đây.” Nàng ta đột nhiên nói gấp: “Nương nương, nhưng có chuyện gì thế ạ?”
Takinh ngạc, vốn nghĩ rằng đó là hộp thuốc Cố Khanh Hằng đặt trên cửa sổ ở Cảnh Thái cung, không ngờ lại là hộp thuốc ngày ấy Thiên Lục đưa chota. Chỉ là, sao có thể giống với hộp thuốc Cố Khanh Hằng mang tới chứ?
Ra ngoài cửa hang, Tường Thụy nhanh chóng đi tới đỡ ta, nhíu mày nói:“Nương nương vẫn khỏe chứ? Vãn Lương cô nương về nói người bị thương ởchân, làm nô tài nóng ruột muốn chết.”
Ta lơ đãng “ừm” một tiếng, y lại nói: “Lát nữa truyền thái y tới xem thử, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Này, Thụy công công nói gì vậy?” Vãn Lương trừng mắt nhìn hắn.
Tường Thụy vội đáp: “Vâng, vâng, nô tài lắm miệng!”
Nói xong, hai người họ liền im lặng, đỡ ta lên loan kiệu. Trong khoảnh khắc màn kiệu buông xuống, ta nhìn thấy Cố Khanh Hằng đang đứng ở phía xa,nhìn ta. Sau lưng huynh ấy còn có một tiểu cung tỳ đang bối rối.
Ta không biết Cố Khanh Hằng đã tới được bao lâu, liệu có nhìn thấy cảnh Hạ Hầu Tử Khâm tức giận bỏ đi không. Chẳng hiểu sao ta thật sự mong huynhấy không nhìn thấy.
Màn kiệu cuối cùng cũng buông xuống, che đi đôi mắt lo lắng của Khanh Hằng.
Ta thở dài một hơi, tựa lưng vào chiếc gối mềm, khép hờ mắt, trong đầu lại hiện lên gương mặt hắn. Một khắc trước còn có thể cười, gọi ta là “ATử”, còn nói hắn thích ta như thế, vậy mà khắc sau đột nhiên thay đổithái độ, bỏ đi không ngoảnh lại.
Ta mở miệng gọi Vãn Lương, bảonàng ta lấy hộp thuốc kia ra. Mở nắp hộp, một mùi hương mát lạnh thoangthoảng bay ra. Giờ ta mới hiểu, vì sao hắn đột nhiên đóng nắp lại. Hắnghét mùi này, chỉ ngửi thôi cũng sẽ buồn nôn. Vậy thì, chẳng lẽ hắn nổigiận vì thứ này sao?
Thế sao? Ta tự hỏi mình, rồi lại cười.
Sao có thể được…
Ngón tay chậm rãi lần trên nắp hộp thuốc, vỏ hộp làm từ gỗ hoàng dương. Trên nắp được khắc đóa hoa mai đang nở một cách khéo léo, đến nhụy hoa cũngđược khắc sâu vào gỗ. Mặt ngoài được mài tới sáng bóng, độ tinh tế khiến người ta phải thán phục.
Trước giờ ta vẫn không ngờ tới, thế nên mới không chú ý.
Khẽ siết chặt chiếc hộp trong lòng bàn tay, Thiên Lục, rốt cuộc nàng ta đãbắt đầu tính toán từ khi nào? Dù hôm nay Vãn Lương không tình cờ lấy nóra, vậy thì hộp thuốc vẫn ở trong cung của ta. Nàng ta chắc chắn rằng ta sẽ không vứt nó đi.
Cuối cùng loan kiệu cũng được hạ xuống, VãnLương vén màn kiệu, đưa tay đỡ ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngườichậm một chút!”
Ta xuống loan kiệu, thấy Phương Hàm và Triêu Thần đang đợi ở cửa cung, thấy ta bước ra thì vội đi tới đón. Phương Hàm đỡta, nói: “Sao nương nương lại bị thương? Nô tỳ mới từ Hy Ninh cung về đã nghe cung nhân nói chuyện người bị thương.”
Triêu Thần cũng lo lắng nhìn ta.
Lúc này ta đâu còn tâm trí mà để ý tới chuyện chân bị thương nữa?
Mặc kệ bọn họ dìu đi, ta nói với Phương Hàm: “Cô cô, ngươi đi lấy hai hộp thuốc kia ra đây.”
Nghe ta nói vậy, Phương Hàm giật mình, nhưng thấy vẻ mặt u ám của ta, nàngta cũng không dám chậm trễ, gọi Triêu Thần tới dìu ta, nói: “Nô tỳ đingay!”
“Nương nương cẩn thận!” Triêu Thần nhỏ giọng nói.
Hai cung tỳ đỡ ta vào phòng, Vãn Lương bảo Tường Hòa truyền thái y. Tuy HạHầu Tử Khâm cũng nói chưa tổn thương tới gân cốt nhưng bọn họ vẫn khôngyên tâm. Ta cũng không ngăn cản, để Tường Hòa đi.
Phương Hàmnhanh chóng quay lại, hai hộp thuốc được bọc trong mảnh vải màu xanhthẫm. Nàng ta đi tới, đặt lên bàn rồi mới cẩn thận mở lớp vải ra.
Chiếc hộp nhanh chóng lộ ra.
Ta cũng đặt chiếc hộp Thiên Lục đưa cho lên bàn, sắc mặt Phương Hàm thoáng thay đổi, buột miệng nói: “Nương nương, người bí ẩn kia… lại tới đâylúc nào?”
Nàng ta không biết sự tình, còn cho rằng Cố Khanh Hằnglại đưa thuốc tới. Cũng khó trách nàng ta, ngay cả Vãn Lương và TriêuThần cũng đều trợ mắt ngạc nhiên.
Trong lòng ta có chút căngthẳng, chẳng trách lúc nãy ta còn cho rằng đây là hộp thuốc Cố KhanhHằng đưa, hóa ra ba chiếc hộp này giống nhau như đúc. Chỉ trừ hình đượckhắc trên nắp, của Thiên Lục là hoa mai, còn của Cố Khanh Hằng, một hộplà u lan, một hộp là thủy trúc.
Mai, lan, trúc, cúc!
Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là còn có một hộp thuốc cuối cùng, mà trên hộp đó khắc hình bạch cúc!
“Nương nương!” Vãn Lương kinh ngạc hô lên một tiếng. “Đây… đây là chuyện gì?”
Nàng ta biết chiếc hộp có khắc hình hoa mai kia không phải do người bí ẩnđưa tới, chỉ vì tự tay nàng ta đã lấy ra từ đáy chiếc rương của ta.
Cố Khanh Hằng không làm hại ta, huynh ấy chỉ vì quan tâm nên mới đưa hai hộp thuốc này cho ta.
Ha, trong lòng ta cười lạnh lùng, nếu không phải huynh ấy quan tâm đến ta,ta sẽ không biết dụng ý của Thiên Lục! Ta chỉ suy đoán, cũng không thểkhẳng định, nhưng cũng đã đoán được tám, chín phần. Ta nghĩ, lý do HạHầu Tử Khâm đột nhiên tức giận bỏ đi cũng có thể hiểu được.
Thiên Lục …
“Vương đại nhân, ông nhanh lên chút đi!” Bên ngoài vang lên tiếng Tường Hòa.
Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm, nàng ta lập tức hiểu ý, đưa tay kéo mảnh vải màu xanh đậm, phủ lên cả ba hộp thuốc trên bàn.
Vương thái y vừa vào đã hành lễ với ta: “Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Ta cho ông ta đứng dậy, ông ta mới bước tới, nói: “Thần nghe Hòa công công nói nương nương bị trẹo chân?”
Ta gật đầu, Vương thái y đặt hòm thuôc trên tay lên ghế, quỳ một chânxuống, nói: “Thần xin được xem giúp nương nương!” Ông ta nói xong liềnđưa tay qua, nhẹ nhàng xoa nắn cổ chân ta, nói: “Nếu nương nương thấyđau thì cứ kêu lên.”
Ta có đau nhưng không còn đau nhiều như trước nữa.
Ông ta cẩn thận xem xét một hồi lâu rồi mới đứng dậy, nói: “Không nghiêmtrọng, nương nương chỉ cần nằm an dưỡng hai hôm rồi bôi ít thuốc lên chỗ bị thương là không sao. Thần có mang thuốc tới đây.” Ông ta nói xongliền lấy một lọ thuốc ra, đặt lên bàn.
Ta liếc nhìn, thuốc được đựng trong một chiếc bình xanh xinh đẹp, kiểu dáng rất bình thường.
Thái y lui xuống, Vãn Lương cầm lọ thuốc tới, còn chưa kịp bôi thì ta đã bất giác cầm lấy, đưa lên mũi ngửi thử, quả thật không ngửi thấy mùi thơmnồng. Đúng như Ngọc Dung hoa đã nói, các thái y của Thái y viện rất cẩnthận trong chuyện này.
Ta trả lọ thuốc lại cho Vãn Lương, nàng ta nhận lấy rồi mới cúi người, cẩn thận cởi giày của ta.
Ánh mắt ta lại rơi trên mảnh vải màu xanh thẫm trên bàn, phía dưới đặt ba hộp thuốc mà ta đã nhớ như tạc.
Ra hiệu cho Triêu Thần dọn đi, khi nàng ta tới, ta lại nói: “Để hộp thuốc có khắc hình hoa mai lại, cất hai hộp kia đi!”
Triêu Thần thưa “vâng”, chỉ để lại hộp thuốc của Thiên Lục.
Ta nói với Phương Hàm: “Phiền cô cô tới phủ Nội vụ nghe ngóng một chút, xem hộp thuốc này có xuất xứ từ trong cung không ?”
Phương Hàm cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của chuyện này, vội gật đầu,đáp: “Nô tỳ, xin đi ngay.” Nói xong lại liếc nhìn ta rồi xoay người luixuống.
“Nương nương!” Triêu Thần đã gói hai hộp thuốc lại, hỏi ta: “Hai hộp này phải để ở đâu ạ?”
Ta nghĩ một lát rồi đáp: “Cứ để tạm trong phòng của bản cung.” Ta phải tìm cơ hội trả lại cho Cố Khanh Hằng mới được.
Vãn Lương bôi thuốc cho ta xong liền đứng dậy dìu ta, nói: “Nương nương lên nhuyễn tháp nghỉ ngơi đi, thái y đã dặn dò phải tĩnh dưỡng rồi.”
Ta gật đầu, để nàng ta dìu ta tới đó ngồi. Đột nhiên nàng ta khẽ nói bêntai ta: “Nương nương, nô tỳ…” Thấy nàng ta định nói lại thôi, ta thấyrất kỳ lạ. nàng ta mấp máy môi, như muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Ta khẽ ho một tiếng, nói: “Triêu Thần, bản cung hơi đói, ngươi đi chuẩn bị ít điểm tâm. Tường Hòa, chỗ này hết việc rồi, ngươi cũng lui đi!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hai người thưa “vâng” rồi lui xuống.
Ta liếc nhìn Vãn Lương, hạ giọng nói: “Có chuyện gì, nói đi!”