– là thế này, công ty anh đang cần tuyển một người mẫu ảnh, là kiểu trang bìa báo hoa học trò đó, anh cảm thấy khí chất lẫn gương mặt của em vô cùng phù hợp với yêu cầu của công ty vì thế muốn mời em đến công ty anh một chuyến.
– anh Tuấn Dật…
Ái Thy không tin nổi mà nhìn Tuấn Dật, trước đó cô ta đã đề cập qua nhưng hắn lại nói cô không hợp, vậy mà lần này lại chủ động xin hợp tác với một cô gái chỉ mới gặp lần đầu? Hơn nữa Lâm An Di này có gì hơn cô ta chứ, chỉ là con nhóc quê mùa không biết ăn mặc mà thôi…làm mẫu ảnh?
Trò đùa gì vậy?!?!
Đây lẽ nào là sức mạnh của tình thân sao?
Dù có không quen biết nhau nhưng bởi vì chung huyết thống nên cuối cùng vẫn sẽ có cảm giác thân thiết với đối phương dù chỉ mới lần đầu gặp gỡ?
Ái Thy cảm giác cánh cửa vào thế giới thượng lưu đang dần khép lại với cô ta.
Không được…cô ta không thể để bọn họ phát hiện ra thân phận thật sự của An Di được.
Vị trí tam tiểu thư của Lâm gia chỉ có thể là của cô ta mà thôi.
– Ái Thy, có chuyện gì sao?
Tuấn Dật thấy Ái Thy tự dưng cao giọng lên thì nghi hoặc nhìn cô ta, Ái Thy cười ngượng ngùng.
– em…em chỉ là cảm thấy An Di sẽ không thích mấy hoạt động này đâu ạ, bọn em là bạn tốt nên em hiểu rất rõ cậu ấy.
– vậy à?
– vâng ạ, cậu ấy nhút nhát lắm nên không hợp với những hoạt động kiểu này đâu, đúng không nè An Di?
Ái Thy nhìn Tuấn Dật rồi lại nhìn Hạ Kỳ Như ở phía đối diện nhấp nháy mắt.
– An Di đúng như vậy à?
Tuấn Dật cũng quay sang nhìn Kỳ Như, cô lập tức lắc đầu trước ánh mắt trợn tròn của Ái Thy, nhân tiện còn nói thêm một câu khẳng định.
– không có.
– vậy thì được rồi, chủ nhật tuần này em đến công ty luôn nhé?
Tuấn Dật cười như được mùa, lập tức đem Ái Thy ném xa vạn dặm chỉ chăm chăm nhìn Hạ Kỳ Như.
– mấy người là công ty buôn phấn bán hoa trá hình đúng không?
Hạ Kỳ Như đột nhiên lùi ra sau với vẻ phòng thủ, tự dưng niềm nở như thế, cô có hơi sợ nha.
Tuấn Dật: “…”
Ái Thy: “…”
– không có, em gái vì sao em lại nghĩ như thế vậy?
Tuấn Dật dở khóc dở cười nhìn cô, Hạ Kỳ Như ôm lấy mặt mình rồi lại nhìn Tuấn Dật nói.
– tự dưng nhiệt tình mời mọc như thế tôi có thể không nghi ngờ sao? Tôi dù sao cũng là một tiểu mỹ nhân nha.
Tuấn Dật: “…”
Nếu Lâm Hàn Phong mà ở đây, Lâm Tuấn Dật nhất định sẽ gào lên với anh.
Anh ơi, cuối cùng cũng tìm ra người tự luyến hơn em rồi!!!
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là em gái thất lạc của hắn.
Quả nhiên là gen trội thì dù sống trong môi trường nào cũng không bị mai một mà.
Hạ Kỳ Như thấy mắt Tuấn Dật nhìn mình sáng quắc thì càng đề cao cảnh giác.
Ánh mắt kia là gì?
Lẽ nào thật sự bị nhan sắc của cô hút hồn rồi?
Trời ạ, ta biết ta đẹp rồi nhưng ngươi đừng có mà nhìn ta như thế chứ?
Người ta ngại lắm đó.
Thần chết số 23 bị bỏ quên ở một góc: “…”
Đại nhân, tuy ở Âm giới ngài là đệ nhất mỹ nhân không người nào vượt được, nhưng đây là dương gian đó, mong ngài tiết chế lại dùm.
Hạ Kỳ Như: “…”