Cô ta cười lớn, sau đó thay bộ quần áo cũ kĩ, quê mùa rồi trang điểm cho mặt nhợt nhạt đi.
10 phút sau, bên ngoài có người gõ cửa, cô ta giả vờ yếu ớt ra mở cửa nhìn thấy anh liền đóng lại nhưng anh ngăn lại. Với một lực nhẹ nhàng anh mở được cánh cửa ra vào bên trong nói:
– Tố Lan em….em sao thế này.
Bây giờ trông cô ta thảm hại, yếu ớt. Nhìn vào ai cũng phải thương xót, cũng muốn được che chở.
Cô ta nức nở khóc:
– Triệt..anh..hức…anh đi ra ngoài đi. Em xin lỗi, em…hức….không có đu can đảm để gặp anh. Hức…
Anh lại gần ôm cô ta vào lòng nhẹ nhàng nói:
– Em đừng khóc, nín đi. Ngoan, anh tha thứ cho em rất lâu rồi. Anh không giận em một chút nào cả. Ngoan.
Cô ta càng khóc to hơn khiến áo anh ướt một mảng. Nước mắt như những giọt độc tố cứ chảy vào tim gan anh. Rồi đến một ngày nó sẽ khiến con người ta chết trong sự đau khổ.
Lúc này đã đến giờ tổ chức hôn lễ mà chú rể vẫn chưa có mặt. Mọi người ai cũng thắc mắc, khách khứa đã đến đủ hết rồi. Như Ý ( bạn thân của cô) chạy vào nói:
– Nhi ơi, sao chú rể chưa đến thế. Cậu gọi điện cho anh ta đi.
Con bé Thu ( đứa nhỏ giúp việc ở nhà, cô với Thu là chị em thân thiết. Thu cũng được mời đến dự đám cưới của cô) nói:
– Chị ơi, đến giờ làm lễ rồi chị mau gọi đi.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Anh hiện tại đang cùng cô ta ăn sáng, nhìn thấy số cô gọi anh định đứng dậy ra ngoài nói chuyện nhưng cô ta biết đó là vợ anh gọi. Có phục vụ đang bê canh đến, ả ta liền ngáng chân khiến phục vụ làm đổ chén canh vào người ả. Ả ta kêu:
– Á..á…á, tôi đau quá…hức..
Anh liền quay sang thấy ả bị bỏng liền chạy tới, sơ cứu cho cô ta quát:
– Cô làm đổ canh nóng lên người cô ý hả. Đi không nhìn đường à, đừng để tôi gặp lại lần nữa. Chết tiệt.
Nói rồi anh bế cô ta đi ra xe đến bệnh viện, mặc kệ cô phục vụ quỳ xuống van xin:
– Tôi xin lỗi, cầu xin anh tha thứ đừng đuổi việc tôi. Tôi không cố tình làm
Thật đáng thương cho cô phục vụ, bị ả ta hãm hại.