Trong Thượng Thanh tông hiện tại cũng chỉ có Đông Quách Hạo Nhiên biết tuyệt học này, đến cả mấy trưởng lão như La Nguyên Công cũng đều không biết, qua đó có thể thấy rõ trình độ trận pháp của Đông Quách Hạo Nhiên cao như thế nào.
Ngưu Hữu Đạo được “Truyền Pháp Hộ Thân phù” bảo vệ, cũng đã chứng minh được Ngưu Hữu Đạo chính là đồ đệ của Đông Quách Hạo Nhiên. Nếu như không phải lúc Đông Quách Hạo Nhiên tỉnh táo rồi truyền cho Ngưu Hữu Đạo thì không còn cách nào khác, bởi vì thuật pháp đó rất phức tạp, nếu không tỉnh táo thì không thể thi triển được.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu hơi choáng váng rồi chậm rãi bò dậy, vuốt ngực cho đỡ khó chịu, đưa ánh mắt liếc nhìn những người xung quanh, thấy ánh mắt họ khi nhìn mình rất phức tạp. Lúc này hắn cũng rất tức giận, thật sự muốn chửi mắng Đường Tố Tố một trận. Nhưng cuối cùng vẫn ráng kiềm lại, mụ già này quá mạnh, nói chưa được mấy câu đã muốn giết mình, lại còn có thể dùng một chưởng để giết nữa. Hảo hán có thể co có thể duỗi, phải cố mà nhịn, phải nghĩ cách vượt qua khó khăn này mới được. Sau khi nghĩ một lát, hắn không nói thêm gì, chỉ đi tới gần thi thể của Đông Quách Hạo Nhiên, đắp kín mặt thi thể của Đông Quách Hạo Nhiên rồi kéo dây leo lên vai, nâng cáng cứu thương lên rồi quay đầu đi về hướng ngược lại.
Làm cái gì vậy? Đám người xung quanh rất ngạc nhiên. Chờ lấy lại được tinh thần thì hắn đã rời đi khá xa, Tô Phá vội vàng lao tới, ngăn lại Ngưu Hữu Đạo rồi hỏi:
– Cậu muốn đi đâu?
Ngưu Hữu Đạo đáp lời:
– Xin lỗi, đã quấy rầy rồi, có thể ta tới nhầm nơi.
Nói xong, hắn lại kéo cáng cứu thương lách qua Tô Phá, đi tiếp.
Đám người cảm thấy người này rất trẻ con, thế nhưng điều này rất bình thường, dù sao vẫn còn là thiếu niên mà. Tô Phá liếc mắt nhìn Đường Tố Tố, ra hiệu bà tới nhận lỗi. Đường Tố Tố quay đầu sang nơi khác, sắc mặt bình tĩnh mà lạnh lẽo, không muốn xin lỗi chút nào cả. Tô Phá cũng đành chịu, tự mình ngăn cản Ngưu Hữu Đạo lần nữa, thở dài nói:
– Vừa rồi là hiểu lầm, cậu tới nơi này là đúng rồi.
– Không, ta tới nhầm, ta muốn dẫn sư phụ trở về nhà.
Ngưu Hữu Đạo cũng không thay đổi, kéo cáng cứu thương định lách qua ông ta lần nữa.
Lời nói bướng bỉnh như thế này khiến cho người ta cảm thấy rất xót xa. Đường Nghi ở phía sau nhìn cảnh này thì cảm thấy rất không đành lòng, định nói cái gì đó nhưng lại thôi, bởi vì có mấy vị trưởng lão của tông môn ở đây, cho nên còn chưa tới lượt nàng quyết định.
Tô Phá duỗi tay ra, tóm lấy bờ vai của Ngưu Hữu Đạo làm hắn không thể động đậy, sau đó khuyên bảo:
– Không sai đâu, nơi này chính là Thượng Thanh tông, hãy theo chúng ta đi!
Nói rồi thuận tay tháo cáng cứu thương trên người Ngưu Hữu Đạo xuống.
Hai tay Ngưu Hữu Đạo đút vào trong ống tay, khoanh tay lại. Hắn mặc một chiếc áo bông rách, ngón chân thì thò ra vì giày đã thủng, trên người còn có mùi tanh của cá, lưng đeo ống trúc trong cài con dao bổ củi. Đã không biết mình bẩn như nào vậy mà hắn còn ngẩng đầu nhìn trời, định không để ý tới ai cả. Còn không biết mình xấu như thế nào sao? Tô Phá cảm thấy buồn cười, phất tay một cái thì có hai đệ tử đi tới, mỗi người ở một bên xốc một tay của hắn lên.
– Các người muốn làm cái gì?
Ngưu Hữu Đạo nhìn trái nhìn phải rồi hét lên bằng giọng sợ hãi.
Hai đệ tử kia cũng không quan tâm, kéo theo hắn bay vào trong rừng, rời khỏi nơi đó. Sau đó Tô Phá gọi thêm hai đệ tử tới khiêng thi thể của Đông Quách Hạo Nhiên đi. Sau khi để các đệ tử khác giải tán, ở đây chỉ còn lại có ba trưởng lão, lúc này La Nguyên Công mới nói với Đường Tố Tố:
– Sư muội, vừa nãy muội hơi quá đáng.
Đường Tố Tố nói bằng giọng lạnh lùng:
– Thằng nhóc này rõ ràng là ăn nói vớ vẩn, cũng không biết là gian tế do ai phái tới.
La Nguyên Công tiếp lời:
– Vậy còn Truyền Pháp Hộ Thân phù thì sao?
Đường Tố Tố cố cãi:
– Hai người xem lại cách ăn nói của nó xem, có điểm nào giống thôn dân sao?
– Điều này cũng có thể kiểm tra sau, không tới mức chưa kịp nghe giải thích đã muốn giết nó, muội sợ nó trở thành chưởng môn của Thượng Thanh tông đúng không?
La Nguyên Công nói.
Đường Tố Tố tránh đi ánh mắt của ông, nói một cách thờ ơ: