Tầng 38, nhân viên dẫn anh tới một căn phòng, ngoài cửa còn có hai vệ sĩ đứng canh… đây chính là hận không thể để người khác biết bên trong toàn là những người có tẩm ảnh hưởng lớn… mau tới đánh bom.
[… ký chủ, ngài có thể bớt nghĩ mấy điều kiểu này được hay không?]
Trẫm chỉ là tính đường xấu nhất… dù sao kẻ bên trong cũng là do anh đây phụ trách.
[…] Cho nên là nó nên vui sao?
Nhân viên đối với hai vệ sĩ bên ngoài trao đồi vài câu liền có thể mở cửa phòng họp. Y gập người, cất giọng đạt tiêu chuẩn:” Tổng tài, đối tác Khương thị tới ạ.”
Đối tác Khương thị đang ngồi ngoan nghe kế hoạch bị điểm tên:”…”
Kinh Bắc vốn đang giữ mặt lạnh, khẽ nhíu mày, nhìn về phía sau của nhân viên, dường như đoán được chắc chắn người mới tới này là ai.
Còn thứ gì tên tự nhận Bác sĩ này không dám làm nữa không?
Cẩm Lý bước vào, cất giọng lạnh nhạt, khí chất tỏa ra khiến toàn bộ người trong phòng đều bị lấn áp. Khí thế cường đại này, cho dù tổng tài Kinh thị- Kinh Bắc có mặt ở đây cũng không tỏa ra được:” Ra ngoài.”
Nhân viên lập tức chân mềm nhũn, tựa cửa trở ra. Đám người ngồi họp cũng chịu một áp lực vô hình, không rét mà run.
Kinh Bắc đặt tầm mắt lên người Cẩm Lý, Cẩm Lý cũng nhìn lại y. Căn phòng nhiều người lại tựa như chỉ còn hai người họ. Cuối cùng Kinh Bắc cũng phải chịu thua, lên tiếng đuổi người:” Buổi họp hôm nay kết thúc ở đây đi.”
Đám người dường như chính là chỉ chờ đợi câu nói này của Kinh Bắc, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Cẩm Lý đứng gần cửa, nghiêng người tựa vào tường, nhìn Kinh Bắc.
Kinh Bắc ngồi ở trên bàn dài, trầm mặc nhìn lại Cẩm Lý.
Khoảng cách của hai người là cả một căn phòng tĩnh lặng.
” Tại sao lại không đợi tôi?” Kinh Bắc lên tiếng phá vỡ bầu không khí áp lực.
” Đợi? Chàng trai à, là tôi hẹn anh trước.” Rõ ràng là trẫm hẹn trước, không đồng ý thì cũng thôi đi, kêu trẫm tới đây rồi đi họp mất tiêu?
Người nào đó thật sự quên mất cuộc hẹn, ho khan hai tiếng.
” Anh ăn chưa?”
” Chưa.”
” Tôi cũng chưa ăn, tôi mời anh.”
” Được.” Cẩm Lý sảng khoán đồng ý, mục đích của anh chạy lên đây cũng chỉ có như vậy… khụ khụ… không phải, mục đích của trẫm là tới làm nhiệm vụ.
Kinh Bắc tự mình di chuyển xe lăn đến bên cạnh Cẩm Lý, Cẩm Lý rất tự nhiên bước tới phía sau, đẩy xe cho Kinh Bắc.
” Tổng tài, cuộc họp đã được rời sang chiều mai rồi ạ.” Bạch Yến xuất hiện, thái độ đúng mực, chậm rãi thông báo lịch trình mới cho Kinh Bắc, nhìn thấy Cẩm Lý đang đẩy xe lăn cho Kinh Bắc, Bạch Yến thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền lấy lại được tỉnh táo, nhẹ nhàng ra hiệu chào hỏi với Cẩm Lý.
” Ừm.” Kinh Bắc không nóng không lạnh đáp.
Bạch Yến hoàn thành bổn phận, liền nhường đường cho hai người, Cẩm Lý hiên ngang đẩy người xuống sảnh, chính là nơi anh nhắm lúc mới vào.
Chữa bệnh không lấy tiền, vậy thì lấy đồ ăn thôi!
Cẩm Lý hạ quyết tâm, đẩy Kinh Bắc vào.