– Nhưng thưa sư tôn, nếu Kim Thạch tiền bối và Phong tiền bối thật sự ra tay, Ảnh Nguyệt Điện sẽ không chịu ngồi yên, Tiền Thông trưởng lão lại càng không chịu thờ ơ đứng nhìn!
Sắc mặt Đại Diên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc chen vào một câu.
– Ảnh Nguyệt Điện sao? Cung Ngạo Phù hờ hững nhìn Đại Diên, khẽ cười nói: – Cho dù vậy thì có làm sao? Với thủ đoạn của hai người Kim Thạch cùng Phong Bà Tử, nếu muốn đối phó với một cái Long Huyệt Sơn, chỉ cần trong vòng mấy hơi thở mà thôi. Cho dù Tiền có ra tay, thì có thể ngăn cản được ai chứ? Đến lúc đó người thì cũng đã chết rồi, ngươi cảm thấy Ảnh Nguyệt Điện sẽ vì một đám người chết mà đối lập với Vạn Thú Sơn và Ma Huyết Giáo sao?
Đại Diên nghe nói vậy, thân thể mềm mại khẽ run lên.
Cung Ngạo Phù cau mày nhìn nàng, nghi hoặc nói: – Diên nhi, ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu sao?
Đại Diên còn chưa kịp trả lời, Doãn Tố Điệp đã ở bên cạnh khẽ cười nói chen vào: – Sư tôn, sư tỷ chỉ đang lo lắng Long Huyệt Sơn mà thôi, cũng không có gì không thoải mái đâu.
– Ngươi lo lắng cho Long Huyệt Sơn làm cái gì? Cung Ngạo Phù không hiểu nhìn Đại Diên hỏi: – Ngươi quen biết người trong đó sao?
– Sư tôn quên rồi sao, một thời gian trước không phải là có hai vị khách đến tông môn thăm sư tỷ sao?
– Chuyện này tất nhiên ta nhớ, chính là một nam một nữ tới thăm đúng không? Chẳng lẽ nói một nam một nữ kia chính là…
Cung Ngạo Phù chợt tỉnh ngộ, dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
– Không sai, nam nhân kia tên là Dương Khai, nữ nhân tên là Dương Viêm, chính là chủ nhân của Long Huyệt Sơn này, dường như có quan hệ rất tốt với sư tỷ đó. Doãn Tố Điệp cười tủm tỉm đáp.
Cung Ngạo Phù chau mày, nhìn Đại Diên trầm giọng hỏi: – Diên nhi, thật sự như vậy sao?
– Vâng! Đại Diên gật mạnh đầu.
– A, chẳng trách ngươi tỏ ra lo lắng như vậy, tuy nhiên ngươi lo lắng thì lo lắng, đừng nên chuốc họa vào thân đó. Sự việc lần này, nếu Long Huyệt Sơn thua thì không cần nói, còn nếu thắng cũng không kết thúc đơn giản như vậy, đến lúc đó có thể sẽ liên lụy đến mấy thế lực lớn, Lưu Ly Môn ta không giao du với kẻ xấu.
– Nhưng bẩm sư tôn, Dương sư đệ có ân cứu mạng đối với con! Đại Diên vội vàng nói.
– Vậy thì thế nào? Cung Ngạo Phù trừng mắt nhìn nàng nói: – Nhìn phong cách làm việc của hắn đã biết hắn là người không có đầu óc, chỉ hữu dũng vô mưu mà thôi. Người như vậy, không cần kết giao cũng được, nếu không sớm muộn gì con cũng sẽ bị thua thiệt mà thôi. Tố Điệp!
– Có đệ tử!
Doãn Tố Điệp vội vàng lên tiếng.
– Tâm trạng của sư tỷ ngươi không được tốt, ngươi nên quan tâm đến nó nhiều hơn, đừng để cho sư tỷ ngươi làm điều gì ngu ngốc.
– Vâng. Doãn Tố Điệp giương mắt nhìn về phía Đại Diên, khẽ mỉm cười, nhìn qua có vẻ hết sức chân thành, nhưng thật ra lại đang mừng như mở cờ trong bụng. Ý của sư tôn đã rất rõ ràng, chính là để cho mình giám thị sư tỷ, không cho nàng đi giúp đỡ Long Huyệt Sơn đối với sự việc lần này.
Nhìn Đại Diên lo lắng không yên, Doãn Tố Điệp còn cảm thấy vui vẻ hơn là nhặt được mấy triệu thánh tinh nữa. Mặc dù hiện tại cảnh giới tu vi của nàng ta đã đạt tới Phản Hư nhất tầng cảnh, cao hơn một bậc so với Đại Diên, nhưng bởi vì Đại Diên tu luyện công pháp đặc thù, là nhân tài không thể thiếu trong tông môn, cho nên Doãn Tố Điệp vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, luôn mơ mộng một ngày nào đó sẽ có thể gạt Đại Diên ra khỏi Lưu Ly Môn, một mình độc chiếm sự đãi ngộ của sư tôn.
…
Lúc này, ở bên trong Long Huyệt Sơn, Ninh Hướng Trần đang ngơ ngác nhìn một tên địch nhân có tu vi ngang với lão ở trước mặt, cảm thấy như ở trong mơ vậy.
Địch nhân trước mặt của lão giờ phút này đã hoàn toàn mất đi sự sống, trên người không hơn không kém chỉ có một vết thủng ngay ở trên ngực, máu tươi từ bên trong đang chảy ra đỏ thẫm.
Không cần nói cũng biết, tên địch nhân này là bị lão giết chết.
Cả quá trình hết sức dễ dàng, khiến cho Ninh Hướng Trần quả thực là không thể tin được, nếu không phải cảnh giới tu vi của lão đang bày ra trước mắt, chỉ sợ lão sẽ cho rằng mình đã bước lên Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong rồi.
Vừa rồi khi trạm chán với tên địch nhân này, Ninh Hướng Trần chỉ vẻn vẹn lấy ra một thanh bí bảo có dạng đoản kiếm, cùng giao đấu với người này trong thời gian uống cạn chung trà mà thôi. Vốn lão định cố tình lộ ra sơ hở để chuẩn bị phóng ra sát chiêu, nào ngờ đối phương lại không đỡ được bí bảo đoản kiếm của lão, bị kiếm xuyên qua tim, chết ngay tại chỗ.
Đây… Đây mà là Phản Hư Cảnh sao? Làm sao lại cảm thấy như vừa giết chết một Thánh Vương Cảnh như vậy?
Hơn nữa, đây đã là tên Phản Hư Cảnh lão đánh chết.
Trước kia đụng phải đối thủ có cảnh giới ngang nhau, nếu không phải đánh đến trời đất u ám thì cũng không dưới một canh giờ. Lần kéo dài nhất, Ninh Hướng Trần nhớ lại, chính là trận đại chiến dài đến bảy tám canh giờ, cuối cùng hai người đều đánh đến kiệt sức, thánh nguyên khô kiệt, ước hẹn ngày khác tái chiến, lúc này mới dừng tay.
Nhưng còn bây giờ, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn một chung trà, lão đã giết chết hai đối thủ ngang cấp.
Địch nhân đều trợn trừng mắt, dường như trước khi chết nhìn thấy điều gì đó không thể tin vào mắt mình vậy.
Mặc dù Ninh Hướng Trần không rõ vì sao địch nhân lại có biểu hiện bất thường như vậy, nhưng cũng hiểu được, nhất định là trong đó ẩn chứa bí mật gì đó mới có thể khiến cho lão thoải mái giết địch như vậy.
Mà bí mật này hẳn là có quan hệ với trận pháp, liên tiếp chạm trán với hai địch nhân Phản Hư Cảnh, ít nhiều Ninh Hướng Trần cũng đã nhìn ra, trong lúc bọn họ chiến đấu với lão, chân tay cứng nhắc, thánh nguyên trong cơ thể vận chuyển không liền mạch, dường như là bị một lực lượng vô hình áp chế. Hơn nữa, trong lúc chiến đấu, bọn họ còn thường xuyên hét to khó hiểu, dường như thấy được cảnh tượng gì đó hết sức kinh khủng, rồi lại ngẫu nhiên đánh vào trong không khí.
Ninh Hướng Trần sống đã nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên lão gặp phải tình cảnh như vậy, sự xem trọng đối với Long Huyệt Sơn đã được nâng cao thêm một bước. Có thể bày ra được trận pháp khiến cho một Phản Hư Cảnh trong lúc chiến đấu liên tục lộ ra sơ hở, thậm chí áp chế tu vi của địch nhân, còn đối với người phía mình lại không chút trở ngại, điều này không phải là một trận pháp sư bình thường có thể bố trí được.
Lại nhớ tới nụ cười bí hiểm của Thường Khởi và Hách An kia, Ninh Hướng Trần lập tức sáng tỏ, đã hiểu được vì sao cường địch tới sát bên cạnh mà bọn họ vẫn còn ung dung như vậy.
Có lẽ bản thân lão lần này đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt!
Nghĩ tới đây, Ninh Hướng Trần lại phát ra một chiêu, cách không thu hồi lại đoản kiếm của mình, rồi tiếp tục bước về phía trước, vẻ mặt hờ hững, không còn lo lắng, bất an như trước nữa.
Lão không cần biết trận pháp trong này cao thâm cỡ nào, lão chỉ biết là sẽ luôn có địch nhân “đúng lúc” xuất hiện trước mặt của mình, tùy ý để lão làm thịt là được rồi.