– Lúc đó nhìn lén nam nhân tắm rửa chỉ vì trẻ tuổi tò mò, muốn nhìn xem nữa nam và nữ có gì khác biệt, thật sự không làm chuyện gì khác.
Miêu Nghị không kiềm được châm chọc hỏi:
– Nàng giỏi lắm, thật sự chạy đi xem nam nhân tắm rửa?
Mặt Vân Tri Thu đỏ rực, xấu hổ không còn mặt mũi nào, cố gắng phồng lên can đảm cãi lại:
– Xem rồi sao?
Lần đầu tiên thấy Vân Tri Thu hụt hơi, Miêu Nghị cười thầm trong bụng, mặt không biểu tình nói:
– Nhìn thích mắt lắm đúng không?
Lần này Vân Tri Thu luống cuống thật, đâm lại hắn:
– Ta chỉ nhìn chứ không làm gì, còn hơn phu quân với đôi song sinh kia.
Miêu Nghị nghẹn họng, lại nữa rồi:
– …
Miêu Nghị khẽ thở dài:
– Rồi rồi rồi, nàng làm gì cũng có lý, là ta sai được chưa? Nàng nhìn lén nam nhân tắm rửa là đúng!
Vân Tri Thu suýt tức khóc:
– Ta…!
Vân Tri Thu kéo tay Miêu Nghị, hốc mắt đỏ ửng nói:
– Ngưu Nhị, rốt cuộc ngươi muốn ta làm sao mới chịu bỏ qua chuyện này?
Nhìn Vân Tri Thu như thế Miêu Nghị giật nảy mình, hắn nắm tay nàng dắt đi:
– Nàng gấp cái gì, ta vốn không hề để bụng, nếu không tin nàng thì ta lấy nàng làm chi?
Vân Tri Thu vẫn không yên tâm, lại lần nữa xác nhận hỏi:
– Ngươi nói thật không? Ngưu Nhị, ta cảnh cáo ngươi, người khác nhìn ta thế nào, nói gì ta cũng không quan tâm. Nếu trong lòng ngươi khó chịu thì hãy nói thẳng ra, ta không chịu nổi uất ức trước mặt ngươi trong việc này, nếu không ta sẽ nhịn nhục cả đời!
Miêu Nghị bỗng đứng lại, mặt đối mặt với Vân Tri Thu, hắn hết sức nghiêm túc nhìn nàng:
– Nếu phu nhân còn muốn xem thì nhớ mang ta đi cùng.
Vân Tri Thu ngây người, quê quá hoá khùng. May mà Miêu Nghị đã chuẩn bị trước co giò chạy trốn. Một người chạy đằng trước, một người rượt theo phía sau.
Hai người lại đến Đại Ma cung, chính thức từ biệt Vân Ngạo Thiên.
Trở về biệt viện, họ kêu Mộc Tượng, Thạch Tượng, Tần Vi Vi, một đỉnh hương phi tháp lướt gió bay ra khỏi Đại Ma Thiên.
Lúc về Nhật Hành cung, Thiên Nhi và Tuyết Nhi đã biết chuyện Yêu Nhược Tiên muốn đấu bảo với Linh Lung tông, tin tức truyền khắp Tu Hành giới rồi. Hai nữ nhân sốt ruột, lo lắng an toàn của Yêu Nhược Tiên, xin Miêu Nghị phải giúp đỡ nghĩa phụ.
Miêu Nghị an ủi nói:
– Yên tâm, ta đã làm chuẩn bị, ta sẽ đích thân đi Linh Lung tông một chuyến, sẽ không để Yêu Nhược Tiên xảy ra chuyện gì.
Vân Tri Thu đứng một bên mặt ngoài không nói gì nhưng lòng thầm lo lắng.
Vân Tri Thu kéo Miêu Nghị về phòng ngủ, hỏi hắn:
– Quan hệ giữa chúng ta và Phong Bắc Trần đặt ở đó, phu quân tự mình đi Linh Lung tông chỉ e có nguy hiểm gì.
Miêu Nghị cười nói:
– Không có nguy hiểm. Lục thúc cũng phái người đi thì bên Tiên quốc chắc chắn phái người tham gia, bọn họ sẽ không để mặc ta bị Vô Lượng quốc làm gì. Ta lại đi Tinh Túc Hải kêu Kí Chủ tứ phương mang theo vài người, dù Phong Bắc Trần tự mình đến cũng không dám làm gì ta. Chỉ có ta đích thân đi mới có thể dùng nhiều mối quan hệ bảo vệ Yêu Nhược Tiên, không thì e rằng lão thật sự bị nguy hiểm.
Vân Tri Thu ngẫm lại thấy cũng đúng, chuyến đi này chắc sẽ không có chuyện gì.
Vân Tri Thu khẽ thở dài:
– Ta và nhóm Mộc Tượng không tiện đi cùng phu quân, nếu đi có lẽ sẽ làm hỏng chuyện.
Miêu Nghị gật đầu, hắn thông cảm nàng. Nếu Vân Tri Thu đi sẽ lúng túng, lỡ như có ai nói lời khó nghe gì. Tóm lại nếu Vân Tri Thu đi chắc chắn sẽ bị người ở sau lưng chỉ trỏ. Miêu Nghị là nam nhân, huống chi hắn chiếm lợi, người ta nói gì cũng không sao, nữ nhân thì khác.
Vân Tri Thu chợt nhớ ra điều gì, cười nói:
– Kêu Tần Vi Vi đi cùng phu quân đi.
– Nàng ấy?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
– Sao đi đâu phu nhân cũng muốn mang theo nàng ấy?