Vù!
Cự chưởng vỗ tới, nhưng chiến xa đẩy lên một màn ánh sáng, cản cái tay này lại. Mà ở trên xe, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia là do mười bảy bộ thi thể tạo thành, có thiếu đầu, có thiếu tay, chảy ra máu màu đỏ sậm, khiến người ta nhìn mà muốn ói.
Nếu không có chiếc chiến xa này, phỏng chừng ngoại trừ Thạch Hoàng, tất cả mọi người nơi này đều bị một tát miểu sát.
Tà vật bị thương, càng ngày càng trở nên táo bạo, tràn ngập tính chất công kích, nhắm chiến xa không ngừng oanh kích. Nó không hề có trí tuệ, ở dưới ánh sáng của Tử Kim Ngưu thổ bắn, nó bị thương liên tục, nhưng vẫn không ngừng công kích, không có ý nghĩ rút đi chút nào.
Đừng nhìn tứ đại cường giả Hằng Hà Cảnh rất nhanh liền xử lý nó, nhưng này là đám người Quảnh Hành Tăng Vương quá mạnh mẽ, tuy từ trên lý thuyết, chiếc chiến xa này càng thêm bất phàm, nhưng người chủ trì chỉ là Tinh Thần Cảnh, phát huy ra uy lực liền nhỏ hơn rất nhiều.
Không ngừng bị thương, tà vật này chung quy vẫn bị nổ đến vụn vặt, một lần nữa hóa thành vụn thi, lúc này mới hoàn toàn bị tiêu diệt.
Thạch Hoàng vội vã lái xe rời đi, mùi hôi kia thực sự là quá khó ngửi.
Một đường về phía trước, bọn họ lại gặp phải mấy con tà vật tập kích, thực lực có cao có thấp, mạnh đến Hằng Hà Cảnh, yếu chỉ có Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ do mười mấy thi thể tạo thành, còn không có hình người, chỉ như một quả cầu thịt mà thôi.
Gần như sau một ngày, phía trước đột nhiên xuất hiện sương mù lớn, dù là ai cũng không thể xuyên thấu.
Thạch Hoàng dừng chiến xa lại, tất cả mọi người lộ ra vẻ do dự.
Còn muốn đi sao?
Nơi này cực kỳ quỷ dị, đi lên trước nữa, khả năng có nguy hiểm lớn hơn.
– Chỉ cần không có Sáng Thế Cảnh, chiếc chiến xa này có thể ngăn được!
Thạch Hoàng bảo đảm nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng chậm rãi gật đầu.
– Đi tới!
Chiến xa chậm rãi di động, tiến vào trong mảnh sương mù này.
Sương mù kia thực sự là vô cùng dày đặc, bọn họ đứng ở trên xe, căn bản không nhìn thấy địa phương ở ngoài ba thước, mà nếu không có bản thân chiến xa hình thành một vòng phòng ngự, ngăn cản sương mù xâm lấn, chỉ sợ bọn họ đều khó có thể nhìn thấy gì.
Lăng Hàn kéo tay Thiên Phượng Thần Nữ, vạn nhất nơi này thật xuất hiện nhân vật khủng bố gì, hắn sẽ lập tức đưa thê tử vào Hắc Tháp, còn những người khác vậy phải xem tình huống.
Dù sao, mấy người bọn họ cũng chỉ mới quen, còn không có giao tình gì.
Chiến xa tiến lên, bánh xe cuồn cuộn, nổ vang như nghiền ép đại địa, đây là lực lượng mạnh mẽ của vật liệu Thánh cấp.
Lăng Hàn nhìn phía trước, nhưng mặc hắn nhìn làm sao, ngay cả phát động Chân Thị Chi Nhãn cũng vô dụng, phía trước vẫn là một mảnh sương mù hừng hực, như vĩnh hằng.
Nhưng đi tới đi tới, phía trước hắn lại rộng rãi sáng sủa, hiện ra một đình viện, một thiếu niên đang luyện kiếm, rõ ràng chỉ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, nhưng tản mát ra khí tức thình lình đạt đến Sơn Hà Cảnh.
Thật kinh người, mới hơi lớn như thế liền bước vào Sơn Hà Cảnh!
Không đúng!
Lăng Hàn vội vàng lắc đầu, hắn rõ ràng đi ở trong sương mù, làm sao lại đột nhiên nhìn thấy đình viện, xuất hiện một thiếu niên?
Ồ, bọn người Thiên Phượng Thần Nữ đâu?
Lăng Hàn vội vã nhìn chung quanh, lại phát hiện nào còn có chiến xa tồn tại, nào còn có tung tích của đám người Thiên Phượng Thần Nữ, Thạch Hoàng?
Mà thời điểm hắn lắc đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy thiếu niên kia cũng dừng luyện kiếm, nhìn xung quanh, động tác… giống như đúc.
Lẽ nào, hắn chính là thiếu niên kia?
Lăng Hàn giơ tay lên, thiếu niên kia cũng giơ tay lên, vẻ mặt mờ mịt.
Lẽ nào là thần hồn xuất khiếu?