Người khổng lồ tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Không phải ngươi muốn thần binh tuyệt thế sao?”
Nó vỗ vỗ tay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mây mù liên tiếp nổ ra.
Vô số binh khí mạnh mẽ và khí thế nhẹ nhàng trôi trong hư không.
Cố Thanh Sơn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trường mâu bảy màu.
Trường mâu phát ra tiếng ong ong.
Người khổng lồ nhìn Trường mâu bảy màu rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Nó suy nghĩ một chút.
“Ta đã hiểu rồi, hóa ra ngươi muốn thanh Thánh binh Vực Sâu này.” Người khổng lồ nói.
“Đúng vậy, thật ra trước đây ta và binh khí này…” Cố Thanh Sơn thẳng thắn thừa nhận.
Lúc này, Người khổng lồ đã tự mình suy diễn mà nói: “Binh khí này cũng không tốn tiền gì của ta, dù sao nó cũng là do một tên nào đó vứt đồ lung tung. Ngày đó ta đang ngủ trưa, may mà ta phản ứng nhanh, không thì nhất định đã bị đập trúng.”
“Đúng là một người vô giáo dục, ở thời đại nào mà còn ném đồ vật lung tung như vậy.”
“Nếu để ta biết là ai, ta nhất định ăn hắn!”
Người khổng lồ nói xong mới nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “À mà vừa rồi ngươi định nói gì?”
“Ta… cảm thấy, thời tiết hôm nay thật đẹp…”
Cố Thanh Sơn gượng gạo nói.
“Thời tiết thật đẹp?”
Người khổng lồ ngẩng đầu lên nhìn trời, kinh ngạc.
Trên biển mây trống rỗng.
Màu trắng tinh vô cùng trống trải, không thấy rõ xa gần, cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng.
“Thời tiết này, khi ngươi thấy quen thì sẽ nhàm chán thôi.” Ánh mắt Người khổng lồ rơi xuống, nhìn chăm chú lên Cố Thanh Sơn, nói: “Được rồi, thời gian là vàng bạc, bây giờ đến lượt ngươi lựa chọn rồi.”
Cố Thanh Sơn nhìn thư ủy thác trong tay, mặt lộ vẻ khó xử.
“Thế nào, sợ à?” Người khổng lồ một mắt hỏi.
“Không phải…” Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng: “… Chuyện chiến đấu thì ta không có vấn đề gì, thế nhưng ủy thác này hình như đã tồn tại rất nhiều năm rồi. Người khác còn không làm được, ta càng không có kinh nghiệm, cũng không hiểu rõ về nó. Cho nên, ta không tin là ta có thể làm được.”
“Không nhiều đâu, ủy thác này vừa mới được phát hành khoảng 190 triệu năm thôi.”
Người khổng lồ một mắt vừa nói vừa duỗi ra hai ngón tay, kẹp Trường mâu bảy màu trong kẽ móng tay, mở ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Nó nói: “Binh khí ở ngay đây, có nhận ủy thác hay không thì chính ngươi tự quyết định đi!”
Cố Thanh Sơn nhìn Trường mâu bảy màu.
” Giúp… giúp… ta…”
Một giọng nói như có như không vang lên.
Đây là Trường mâu bảy màu.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Nó là nhân tố quyết định để chiến thắng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, làm sao mình có thể từ bỏ được?
“Được rồi, ta tiếp nhận ủy thác, đi nhìn thử một chút. Nhưng ta không xác định được là mình có thể làm được hay không đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
Người khổng lồ không nhúc nhích, có một cây bút xuất hiện ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Kí tên đi!” Người khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn ký tên của mình trên thư ủy thác.
Người khổng lồ híp híp mắt, nhìn Cố Thanh Sơn ký tên xong, lúc này mới trang nghiêm nói: “Một trăm chín mươi triệu năm trước, Thiên sứ mạnh nhất Thiên đường Thần Thánh, con cưng của Thiên phụ, chủ nhân của mọi âm thanh, tên là Thiên sứ Thánh Vịnh – Sương, đã từng tiến về thế giới Phủ Bụi một mình.”
“Cô ấy khác ta. Ta trốn ở trong tầng mây để trốn tránh ngày tận thế của chư giới, còn cô ấy thì quyết tâm muốn tìm sức mạnh mới để chống lại tận thế.”
“Không phải là cứ mạnh mẽ là có thể đi qua tầng mây, nhưng cô ấy lại đi qua như kỳ tích, đến thế giới Phủ Bụi rất thuận lợi.”
“Sau đó…”
“Cô ấy bị nguyền rủa.”
“Đúng vậy, quả thực cô ấy đã đạt được sức mạnh không gì sánh kịp. Nhưng khi cô trở lại Thiên đường Thần Thánh, toàn thân đều hóa thành đá Nguyền Rủa, chỉ có đầu là không làm sao cả.”
“Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ chết, Thiên phụ cũng hoàn toàn không còn cách nào, đành phải kéo dài hơi thở, kéo dài thời gian cho cô bằng cách lấy một thứ ở dòng sông thời gian, sau đó chuẩn bị những kế hoạch khác…”
“Đảo hoang Thời gian, có phải không?” Cố Thanh Sơn nói xen vào.
Người khổng lồ bất ngờ, liếc hắn một cái, nói: “Đúng. Từ đó về sau, Thiên sứ Thánh Vịnh mãi mãi tồn tại ở thời khắc kia. Trừ phi có người có thể loại trừ nguyền rủa trên người cô ấy, Đảo hoang Thời gian mới biến mất.”
Cố Thanh Sơn đọc thư ủy thác, hỏi: “Nhiệm vụ của ta là… Giúp Thiên sứ Thánh Vịnh cười sao?”
“Đúng, mặc dù mọi người không có cách nào xử lý được lời nguyền rủa của thế giới Phủ Bụi, nhưng dù sao Thiên phụ cũng không nỡ để con gái mình xảy ra chuyện. Ông ta bỏ ra một cái giá rất lớn để mời người khác dự đoán, muốn xem làm sao mới có thể giải trừ lời nguyền kia…”