Mẹ của anh ta không nói nổi một câu, ho không ngừng, ho ra máu, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, tay chân lạnh toát, nhìn bộ dạng này bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Trịnh Bác Dương bị dọa chết rồi, không phải nói uống thuốc thì sẽ khỏe lại hay sao?
Sao không những không khỏe lên, bệnh của mẹ còn nghiêm trọng hơn? Lẽ nào là anh ta cược sai rồi sao?
Mắt thấy mẹ sắp qua đời, Trịnh Bác Dương không chịu được, anh ta hét lên với bảo mẫu: “Mau gọi 115, mau, mẹ tôi không xong rồi!”
Bảo mẫu vội vàng gọi điện.
Không tới mười phút, xe cấp cứu 115 đã chạy tới, trực tiếp đưa người vào viện.
Trịnh Bác Dương đi theo tới bệnh viện.
Mẹ anh ta được đưa vào phòng cấp cứu, mãi không thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.
Trịnh Bác Dương ở bên ngoài phòng cấp cứu không ngừng đi qua đi lại, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trái tim treo ngược.
“Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”
Vừa nghĩ tới có thể sẽ rời xa mẹ mãi mãi, Trịnh Bác Dương không nhịn được mà bật khóc.
Con trai có nước mắt không có rơi xuống là do chưa tới lúc đau lòng.
Nửa tiếng nữa trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra.
“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi.”
Bác sĩ không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: “Bác Dương, cậu rốt cuộc đã cho mẹ cậu uống cái gì?!”
Trịnh Bác Dương bị hỏi tới ngu luôn: “Tôi chỉ cho mẹ tôi uống ít thuốc.”
“Thuốc gì?”
“Đơn thuốc ở đây.”
Trịnh Bác Dương giao đơn thuốc cho bác sĩ, bác sĩ cầm qua xem, suýt nữa thì tức chết.