Anh ta kích động nói: “Ông Thạch, ông chính là ba mẹ tái sinh của tôi, đại ơn đại đức mà ông dành cho tôi, tôi cả đời khó quên.”
Thạch Khoan xua tay: “Nặng lời rồi.”
Hai người đang ở đây nói chuyện, Thạch Văn Bỉnh ở bên kia cầm thuốc đã gói sẵn đi tới.
“Ba, con đã bốc xong thuốc dựa theo đơn rồi.”
“Ừ.” Thạch Khoan giao thuốc và đơn thuốc cho Trịnh Bác Dương: “Bác Dương, cậu cũng đừng ở lại đây nữa, mau về sắc thuốc cho mẹ cậu đi, để bà ấy uống sớm sớm khỏe lại.”
“Được.”
Trịnh Bác Dương nhận lấy thuốc, cảm ơn vài lần, sau đó vội vàng về nhà.
Nhìn bóng lưng rời đi của Trịnh Bác Dương, gương mặt ‘hiền từ’ đó của Thạch Khoan từ từ trở nên dữ tợn, mãi cho tới sau khi Trịnh Bác Dương hoàn toàn rời đi, Thạch Khoan giống như trở thành ma quỷ, cười ha hả.
Thạch Văn Bỉnh ở một bên nói: “Tên ngu này còn học y, ngay cả chút nguyên lý y dược này cũng không nhìn ra, thật là rác rưởi. Cho mẹ cậu ta dùng Quyết Minh Tử, ha ha, lập tức khiến mẹ cậu ta quy tiên!”
Thạch Khoan vuốt râu, nói: “Như này không thể trách cậu ta, cậu ta đã nhìn ra điều không đúng, là quá trẻ, không biết sự hiểm ác của xã hội này. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, cậu ta sau này sẽ chú ý hơn.”
Thạch Văn Bỉnh đã cười: “Sau này ư? Ba, ba nói sai rồi?”
Thạch Khoan lúc này mới phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, là ba nói sai rồi, là ba nói sai rồi, nên là kiếp sau chú ý hơn mới đúng, ha ha ha ha.”
Ba con nhà họ Thạch nhìn nhau cười.
Theo bọn họ thấy, Trịnh Bác Dương và mẹ của anh ta đều đã là người chết rồi.
Ở một bên khác.
Trịnh Bác Dương cầm thuốc vội vàng về tới nhà, không nói hai lời thì lập tức bắt đầu sắc thuốc.
Thuốc này sắc mất nửa tiếng mới sắc xong.