Cũng không lâu sau thì bọn người Huyền Thiên liền tới bên ngoài Âm Minh cốc.
Tuy rằng trong lúc này sắc trời hôn ám nhưng mà cũng không ngăn được ánh mắt của hoàng giả, Huyền Thiên tu luyện Hoàng đạo thiên nhãn nên dù là hai mắt bình thường cũng muốn lợi hại hơn so với hoàng giả bình thường, càng có thể cảm thấy rõ chỗ sâu trong Âm Minh, có kiến trúc đa số là hắc thạch.
Âm Minh cốc đã sớm nhận được tin tức ngày 20 tháng 4 thì Huyền Thiên sẽ đích thân tới Âm Minh cốc.
Còn đang đi trên đường thì bọn người Huyền Thiên liền phóng khí tức ra ngoài, nên mười hai vị hoàng giả trong Âm Minh cốc liền biết rõ bọn người Huyền Thiên đến đây.
Nhưng mà mười hai vị hoàng giả cũng không từ trong Âm Minh cốc đi ra mà là cốc chủ Âm Minh cốc Lệ Phi Hàn mang theo hai vị trưởng lão tu vi vương giả đỉnh tiêm chờ ở ngoài Âm Minh cốc.
– Huyền Thiên, mười hai vị hoàng giả đại nhân muốn ngươi mang theo Lôi Chi Thánh Đỉnh cùng Lôi Chi Thánh Đỉnh theo chúng ta tiến vào trong cốc, còn những người không liên quan khác thì ở đây chờ đi!
Khi bọn người Huyền Thiên cách Âm Minh cốc khoảng hơn hai mươi dặm gì đó thì Lệ Phi Hàn liền lớn tiếng nói
Bọn họ còn tưởng rằng Huyền Thiên thật sự là đến dâng tặng thánh đỉnh.
Hơn nữa mười hai vị hoàng giả thật sự là quá tự đại, tuy cho rằng đến để tặng thánh đỉnh nhưng một người cũng không hề ra mà là ngồi ở bên trọng đợi Huyền Thiên mang thánh đỉnh đến cho bọn hắn.
Huyền Thiên chỉ cười lạnh một tiếng.
Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên ngồi ở trên lưng rộng lớn của Tam Nhãn, tiếp tục bay về hướng phía trước, ngũ đại hoàng giả cũng đạp không khí đi theo phía sau tiến đến.
– Các ngươi có thể dừng lại rồi, mười hại vị hoàng giả đại nhân có lệnh chỉ cho phép một mình Huyền Thiên đi vào thôi.
Thấy mọi người đều không dừng lại thì Lệ Phi Hàn lại quát thêm lần nữa.
Huyền Thiên sờ lên đầu Tam Nhãn nói:
– Ba người phía trước đều là thức ăn của ngươi, còn có cả người bên trong Âm Minh cốc nữa, bây giờ ngươi có thể vui vẻ mà ăn rồi.
Khi đang nói chuyện thì tay phải của Huyền Thiên duỗi ra trước, đột nhiên bắn ra ba chỉ.
Hưu! Hưu! Hưu!
Ba đạo hỏa diễm kiếm khí xíu xiu như tơ trong phút chốc nổ ra, bắn về phía trước trong vòng hơn mười dặm, cắt hư không thành ba đường thông đạo thật dài, nháy mắt liền bay đến trước mặt ba người Lệ Phi Hàn.
Mặc dù Lệ Phi Hàn là vương giả đính tiêm đỉnh phong, tu vi cũng cùng cảnh giới với Huyền Thiên nhưng mà thực lực lại hoàn toàn giống như thiên địa, làm sao có thể vượt qua Huyền Thiên được.
Huyền Thiên chém chết hắn dễ dàng như trở bàn tay, cặp mắt của hắn trong nháy mắt chiếu ra ba đạo hỏa ti kiếm khí, thân thể vừa mới muốn tránh né nhưng lại có một hồi đau nhức kịch liệt đánh úp lại, tất cả cương tráo hộ khí của hắn đều là thùng rỗng kêu to, trong nháy mắt thì thân thể của hắn liền bị hỏa diễm kiếm khí phá vỡ, đồng thời nhiệt độ cực nóng làm cho hắn cảm giác được huyết nhục và nội tạng đều nóng chảy.
Còn hai trưởng lão khác chỉ là vương giả đỉnh tiêm, còn thấp hơn so với Lệ Phi Hàn một cảnh giới nên càng không thể chống đỡ được, hỏa diễm kiếm khí trong nháy mắt phá nát huyết nhục của bọn hắn, ngay cả xương cốt cũng đều bị nghiền nát trong nháy mắt.
Nháy mắt thì tam địa vương giả bên Hỏa Phương đều bị hỏa diễm kiếm khí do Huyền Thiên bắn ra làm chết ngay lập tức.
– Hống –!
Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên bay lên, Huyền Thiên vỗ vỗ đầu Tam Nhãn, Tam Nhãn lập tức hưng phấn gầm lên giận dữ, nhanh như chớp xông về phía trước.
Ba thi thể của đại vương giả bên Lệ Phi Hàn còn chưa rơi xuống đất thì đã bị Tam Nhãn mở miệng ra nuốt hết toàn bộ.
Với tư cách là Chuẩn Yêu Hoàng, thi thể võ giả từ Chuẩn Hoàng trở xuống, có ăn bao nhiêu thì tu vi tăng trưởng cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng mà ở dãy núi Sư Lĩnh mấy trăm năm cũng chưa có cơ hội được một lần ăn vương giả đỉnh tiêm cho nên Tam Nhãn vô cùng hưng phấn.
Đối với nó mà nói thì càng là võ giả có tu vi cao thì đó càng là sơn trân hải vị.
Phanh –!
Ở chỗ sâu trong Âm Minh cốc, một tòa cung điện đột nhiên nổ tung hóa thành nát bấy.