Tuy bốn vị cường giả Hằng Hà Cảnh đi rất cẩn thận, nhưng thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, dù cho như vậy vẫn cực kỳ nhanh chóng, rất nhanh hoàn toàn biến mất ở trước mắt mọi người, cũng còn tốt, đây chỉ có một con đường, thẳng tắp về phía trước, không cần lo lắng sẽ bị lạc phương hướng.
Đi không lâu sau, một bình nguyên to lớn đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.
Trong hang động, lại xuất hiện một bình nguyên!
– Tử khí thật đáng sợ!
Bắc Hoàng lập tức nói, trên mặt lóe lên vẻ thận trọng.
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, nhìn vùng đất này, trên mặt cũng không khỏi biến sắc nói:
– Ngàn tỉ năm qua, vô số người chiến tử ở đây, máu tươi hòa tan tiến vào trong mặt đất, đây là một huyết địa.
Vô Diện nắm lên một mớ bùn đất, thần lực phun trào, đất đá dồn dập hóa thành hư vô, cuối cùng chỉ còn dư lại một hạt cát màu vàng.
Trong lòng tất cả mọi người căng thẳng.
Vô Diện là Nhật Nguyệt Cực Cảnh đỉnh cao, lực lượng có thể so với Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ, nhưng ở dưới hắn luyện hóa, lại còn có một hạt cát không có bị luyện hóa, cái này chẳng lẽ là Thần Thiết cấp chín sao?
– Ồ?
Bắc Hoàng cầm qua hạt cát trong tay Vô Diện, nhìn kỹ, qua một hồi lâu mới nói.
– Hạt cát này không đơn giản.
– Rất không đơn giản!
Thạch Hoàng cũng nói, hắn đồng dạng nắm lên một khối bùn đất, nhưng lần này sau khi luyện hóa lại không có cát vàng tồn tại. Hắn cũng không nhụt chí, lại nắm lên một khối càng to lớn hơn luyện hóa, lúc này trong tay hắn xuất hiện hai hạt cát vàng.
Mọi người dồn dập nắm cát đất lên luyện hóa, rất nhanh, trong tay người người đều có một đến hai hạt cát, tỉ mỉ nghiên cứu.
Lăng Hàn cũng vậy, tuy trong hạt cát này không ẩn chứa cái gì có thể suy tính, nhưng cho hắn một loại cảm giác mạnh mẽ bàng bạc, thật giống như đã từng là gạch ngói của một điện phủ chí cao nào đó, nhưng bị phá hủy, hóa thành cát vàng.
Hắn thừa dịp không ai chú ý, đưa hạt cát này vào Hắc Tháp, giao cho Vô Tương Thánh Nhân phân tích.
Cũng không nghĩ đến, Vô Tương Thánh Nhân hóa thành chùm sáng mới chỉ nhìn một chút, liền kinh ngạc thốt lên, thần thức tản mát ra âm thanh run cầm cập, nhưng cho dù là ở trong Hắc Tháp, Lăng Hàn cũng chỉ có thể nghe được một ít lời nói lộn xộn.
– Vô Tương tiền bối, đến cùng ngươi nhìn ra gì?
Lăng Hàn hỏi.
– Bản tọa… nhìn thấy trời!
Vô Tương Thánh Nhân nói không hiểu ra sao.
Trời?
Ở trong một hạt cát nhìn thấy trời, cái này tựa hồ là sự tình rất khôi hài, hoàn toàn không nên từ trong miệng của một tên Thánh Nhân nói ra.
– Tiền bối, nói rõ hơn một chút.
Lăng Hàn vội vàng nói.
Nhưng Vô Tương Thánh Nhân vẫn ăn nói linh tinh như cũ, thật giống như điên rồi, nào còn có một chút xíu dáng dấp của Thánh Nhân.
Lăng Hàn không nói phiền muộn, nhưng hắn biết, hạt cát này không đơn giản.
Có thể làm cho một vị Thánh Nhân thất thố như thế, lai lịch tuyệt đối lớn đến kinh người.
Lăng Hàn cảm thấy hứng thú, ngưng tụ nắm đấm, nhắm mặt đất đánh tới, phốc, bùn đất tung bay, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng Lăng Hàn cau mày, bởi vì cú đấm này tạo thành phá hoại quá nhỏ.
Tuy Thần giới vững chắc, nhưng hiện tại hắn đã đứng ở Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh cao, một quyền xuống, tuyệt đối là núi sông cũng đoạn, làm sao có khả năng chỉ nổ ra một cái hố khoảng ba trượng.
Oành oành oành, hắn xuất liên tục mười bảy quyền, thần thức phô ra, thẩm thấu vào trong mặt đất, hắn phát hiện, sở dĩ quyền của mình tạo thành lực phá hoại không lớn, là bởi vì có đại bộ phận lực lượng bị một loại đồ vật đặc thù nào đó ở trong mặt đất hấp thu.
Nhất định là cát vàng!