Ánh mắt những Phản Hư Cảnh khác đều nhìn về cây Bạch Hồng Chủy kia với vẻ tham lam, dường như vật này có danh tiếng không nhỏ.
Tạ Lệ cười ha hả, hờ hững nói: – Cũng không có cơ duyên gì, chỉ là tình cờ chiến được mà thôi.
Vừa nói hắn vừa điều động thánh nguyên truyền vào trong Bạch Hồng Chủy, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng. Những người khác chưa chắc đã tin tưởng lời nói của hắn, theo mọi người biết, thanh Bạch Hồng Chủy này chính là bí bảo chuyên môn phá trừ trận pháp và cấm chế, hơn nữa cấp bậc cực cao, khoảng Hư cấp trung phẩm. Bí bảo có cấp bậc như vậy, nhìn trên khắp cả Tinh Vực có lẽ không đáng là gì, nhưng ở trên U Ám Tinh lại là thứ bí bảo có giá trị xa xỉ.
Suy cho cùng, thứ gì hiếm thì quý giá là vậy.
Hơn nữa, Bạch Hồng Chủy chắc hẳn là bí bảo gia truyền của một tiểu gia tộc nào đó. Về phần tại sao lại lưu lạc đến tay của Tạ Lệ thì không ai biết được, chỉ sợ là do Tạ lệ dùng thủ đoạn gì đó, cưỡng đoạt thanh Bạch Hồng Chủy từ tiểu gia tộc kia.
Tuy nhiên chuyện này cũng không liên quan gì đến bọn hắn, cho nên mặc dù mọi người cho rằng Tạ Lệ là kẻ không biết xấu hổ, nhưng cũng không nói ra điều gì.
Trong khi đó, Tạ Lệ đã khởi động Bạch Hồng Chủy, chỉ thấy thanh chủy thủ tinh xảo đang ở trước mặt hắn liền hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng hồng, nhoáng lên một cái rồi biến mất, đến khi nó xuất hiện lại thì đã ở bên trong đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn rồi.
Vút một tiếng, thanh Bạch Hồng Chủy lại từ bên trong bắn ra, không chút trở ngại xuyên qua đại trận. Nhìn như không có hiệu quả chút nào, nhưng ai cũng hiểu, linh tính của đại trận này đã bị trôi đi không ít.
Bạch Hồng Chủy sở dĩ được gọi là thần vật phá trận, chính vì nó được phụ thêm một chút lực lượng không gian vào đó, khiến cho nó có thể xuyên qua không gian, tấn công trận pháp từ bên trong.
Bí bảo như vậy, với trình độ luyện khí trên U Ám Tinh hiện tại không ai có thể luyện chế được cái thứ hai, đây chính là bảo vật từ thời thượng cổ để lại.
Quả nhiên, sau khi Tạ Lệ liên tiếp sử dụng Bạch Hồng Chủy tấn công mấy lần, quầng sáng trên đại trận hộ sơn liền mờ đi một chút.
Thấy vậy, Ma Huyết Giáo, Hải Tâm Môn, còn có những Phản Hư Cảnh mà Lục Diệp lôi kéo thu phục đến đây, mỗi người đều phát ra thủ đoạn đáy hòm của mình, đánh thẳng tới đại trận hộ sơn.
Có thể lên đến cấp bậc Phản Hư Cảnh, không có võ giả nào là yếu cả mà đều đã trải qua vô số lần trận chiến sinh tử, trải qua vô số lần ma luyện nguy hiểm, trên người kiểu gì cũng có một vài thủ đoạn và bảo vật đáy hòm. Những thủ đoạn và bảo vật đó lúc này không dùng thì đợi đến khi nào?
Hơn 30 vị Phản Hư Cảnh đồng loạt ra tay, tràng cảnh hết sức hoành tráng. Cho dù Phản Hư tam tầng cảnh ở đây, cũng phải nhượng bộ rút lui, không dám manh động.
Những Thánh Vương Cảnh khác thấy vậy, cũng vội vã hỗ trợ, trong chốc lát, liên quân của mấy phương thế lực khí thế đã dâng cao như hồng thủy.
Mà đại trận hộ sơn dưới sự công kích mãnh liệt đó đang lung lay sắp đổ, trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ vậy. Nhìn thấy cảnh này khiến bọn chúng càng thêm hưng phấn.
Cùng lúc đó, trên một căn lầu các tại Thiên Vận Thành cách Long Huyệt Sơn khoảng hơn 50 dặm, Tiền Thông và Phí Chi Đồ đang ngồi đối diện nhau, trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu giơ lên gần miệng, trầm tư suy nghĩ quên cả ăn uống.
Phía sau Tiền Thông, Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi đang khoanh tay đứng, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Cảm nhận được năng lượng đang dao động kịch liệt từ Long Huyệt Sơn truyền đến, rốt cục Ngụy Cổ Xương cũng không thể nhịn được nữa, mở miệng nói: – Trưởng lão, xin hãy để cho đệ tử đi một chuyến!
Đổng Huyên Nhi tuy không nói gì, nhưng bất kỳ ai cũng nhìn ra, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đang hiện lên vẻ bồn chồn, lo lắng.
Tiền Thông mỉm cười, đặt chén rượu trong tay xuống, liếc nhìn Ngụy Cổ Xương nói: – Ngươi đi thì giúp được gì?
– Mặc dù đệ tử mới đạt tới Phản Hư Cảnh không lâu, nhưng dù sao cũng có thể trợ giúp được Dương huynh một tay, vẫn còn tốt hơn là ở đây không làm gì! Ngụy Cổ Xương trầm giọng nói.
Tiền Thông cau mày, tựa cười mà không phải cười, nói: – Có phải ngươi thấy lão phu hiện giờ đang uống rượu mua vui, khoanh tay đứng nhìn rất không có nghĩa khí đúng không?
– Đệ tử không dám!
– Nghĩ gì thì nói vậy, có gì không dám? Tiền Thông không thèm để ý nói.
Sắc mặt Ngụy Cổ Xương hiện ra vẻ tranh đấu, rồi trở nên kiên nghị, ôm quyền nói: – Vậy thì kính xin trưởng lão thứ tội cho đệ tử bất kính!
– Ừm, ngươi nói đi.
Tiền Thông khẽ gật đầu.
– Trưởng lão, chưa nói tới Dương huynh đối với đệ tử cùng Huyên Nhi có ơn cứu mạng, chỉ riêng chuyện lần trước hắn tình nguyện mạo hiểm xâm nhập Đế Uyển, đi trước tìm cách cứu viện trưởng lão mà nói, thì trưởng lão đã không nên ngồi yên không ngó ngàng đến. Tên Tạ Lệ là cái quái gì chứ, hắn vì đối phó Dương huynh nên đã tuyên bố rời khỏi Ảnh Nguyệt Điện, Ảnh Nguyệt Điện là nơi hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Về phần Tạ Hoằng Văn bị giết chết, hừ, ai cũng biết bản tính của hắn như thế nào, Dương huynh dù không giết hắn, một ngày nào đó đệ tử cũng sẽ giết! Xin trưởng lão ra lệnh, để cho đệ tử cùng Huyên Nhi đi trước diệt Tạ Lệ! Con và Huyên nhi cho dù chỉ là nhất tầng cảnh, nhưng diệt tên Tạ Lệ kia chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
– Ngông cuồng!
Tiền Thông mặc dù quát mắng, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười, hiển nhiên không cảm thấy Ngụy Cổ Xương xuất khẩu cuồng ngôn, mà cũng công nhận thực lực của hắn: – Vậy ngươi nói cho lão phu nghe thử, ngươi lấy danh nghĩa gì để tiêu diệt Tạ Lệ? Chỉ vì hắn tự tiện rời bỏ Ảnh Nguyệt Điện sao?
– Lý do này còn chưa đủ sao?
– Cho dù là vậy, thì đó cũng là chuyện của chấp pháp đường, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay vào.
– Nhưng…
– Ta biết, bằng hữu của ngươi không nhiều lắm, Dương Khai được xem là một người, hiển nhiên không muốn trơ mắt nhìn như vậy, có điều… ân oán giữa hắn và Tạ gia, là do chính hắn thỉnh cầu Ảnh Nguyệt Điện không nên nhúng tay vào.
– Hiện tại cũng không chỉ có mình Tạ gia đang tấn công Long Huyệt Sơn đó trưởng lão, còn có cả Ma Huyết Giáo, Vạn Thú Sơn, rồi Hải Tâm Môn của Lưu Vân Cốc…
– Ừm, những chuyện này lão phu đều biết, cho nên lão phu muốn xem thử, hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để hóa giải lần kiếp nạn lần này. Nếu như hắn thật sự có thể biến nguy thành an mà nói, hắc hắc… thì tiểu tử này đã quá cao siêu rồi.
– Nếu như không được thì sao? Ngụy Cổ Xương tỏ vẻ không chút tin tưởng, thật sự là lực lượng hai bên đối lập quá xa, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra, phía Long Huyệt Sơn rơi vào tình thế bất lợi.
– Hừm, ngươi cho rằng Tiền lão quỷ thật sự bỏ mặc đứng nhìn hay sao? Phí Chi Đồ nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh, lúc này liền trợn mắt liếc nhìn Ngụy Cổ Xương rồi nói. Vốn hắn không muốn chen miệng vào, nhưng tên tiểu tử này cứ nhặng xị cả lên, thật sự là mất cả hứng.