Nhiếp Vân vò đầu nói.
– Ta còn tưởng rằng chuyện gì, cái này đơn giản!
– Trưởng lão trợ giúp đệ tử, đã xem như không tuân theo quy định, chúng ta sẽ không nói ra…
Mọi người vội vàng gật đầu.
– Đa tạ!
Nhiếp Vân nở nụ cười.
Dù sao đến Vân Vũ Tông chỉ cần đạt được Vân Vũ Tôi Thể dịch liền trực tiếp ly khai, chỉ cần những người này trong thời gian ngắn không nói, liền không có vấn đề.
Thí luyện hoàn thành, mọi người ly khai, trước khi đi, Nhiếp Vân dùng Thiên Nhãn nhìn thoáng qua Địa cung, phát hiện bên trong không có đặc thù gì, chỉ là một chiến trường từ Viễn Cổ lưu lại, không có bảo khí lập loè, liền buông tha cho đi vào dò xét.
Không lợi không dậy sớm, không có bảo bối, cho dù trong này không nguy hiểm gì, hắn cũng sẽ không thèm vào.
Lúc rời đi, Nhiếp Vân dùng hỏa diễm thiêu đốt mặt đất, xóa đi tất cả dấu vết.
Động tác của hắn cực kỳ nhỏ, bọn người Đặng Tiêu cũng không phát hiện.
Một đoàn người rất nhanh đi tới Truyền Tống Trận, dùng Truyền Tống Trận ra Loạn Hải Địa Cung.
Vân Vũ Tông Trận Pháp điện, một tiểu nha đầu ngồi ở trên ghế, hai tay nâng má, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn về phía Truyền Tống Trận.
– Bọn hắn tốt nhất không nên gặp chuyện không may… Cho dù không hoàn thành nhiệm vụ, cũng phải mau trở lại, chỉ cần không gặp chuyện không may là được…
Hai mắt xoay tròn, nhìn Truyền Tống Trận, lộ ra vẻ lo lắng.
Tuy mỗi ngày đều có rất nhiều người tham gia thí luyện, cũng có rất nhiều người bởi vậy tử vong, không thể trở về, nhưng chẳng biết tại sao, nàng đối với thiếu niên tiến vào trong đó kia lưu lại ấn tượng rất sâu.
Thiếu niên này tuổi không lớn lắm, lại mang theo dáng tươi cười khiến người động tâm, khí tức ấm áp, nói chuyện với hắn cực kỳ thoải mái, không có phân tranh như những đệ tử khác chút nào.
Ông!
Ngay thời điểm nàng nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên Truyền Tống Trận lóe lên hào quang, vận chuyển.
– Quay trở lại rồi!
Vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên Truyền Tống Trận xuất hiện mười người, chính là mười người trước kia tiến vào Loạn Hải Địa Cung.
– Các ngươi trở về rồi, thí luyện không thành công không sao cả, lần sau có thể tiếp tục, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng thì tốt rồi…
Thấy bọn họ xuất hiện, tựa hồ không có người tổn thương, khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ lên, nở nụ cười, lời mới nói một nửa, đột nhiên con mắt trợn tròn.
– Các ngươi toàn bộ thí luyện thành công rồi hả? Đã nhận được xương sườn Tu La? Mười người đều nhận được?
Thân là người quản lý Truyền Tống Trận, đối với đệ tử chấp hành thí luyện trở về có hoàn thành nhiệm vụ hay không, là có phương pháp đặc thù phân biệt rõ.
Trên thân mọi người mang theo ngọc bài nhiệm vụ, óng ánh sáng chói, phóng xuất ra hào quang, xem xét liền biết rõ nhiệm vụ đã hoàn thành, mà không phải bỏ dở nửa chừng.
– May mắn mà thôi!
Đặng Tiêu cười cười, cũng không nhiều lời.
– Ta biết ngay các ngươi sẽ thành công, Đặng Tiêu sư tỷ là tồn tại hàng đầu của đệ tử nội môn a!
Khiếp sợ qua đi, tiểu nha đầu nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân.
– Thế nào, cảm tạ ta đi, nếu như không phải ta nhờ Đặng Tiêu sư tỷ chiếu cố ngươi, để ngươi đi cùng bọn họ, đừng nói lấy được xương sườn Tu La, chỉ sợ ngươi sớm đã chết rồi!
Theo nàng, sở dĩ Diệp Thần này có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ, nhất định là bọn người Đặng Tiêu chiếu cố, bằng không thì, bằng hắn một đệ tử ngoại môn làm sao có thể hoàn thành khảo hạch của đệ tử chân truyền?
– Ách…
Nhiếp Vân còn chưa nói, mọi người sắc mặt cổ quái, nếu như trước mặt có kẽ đất mà nói, tất cả đều hận không thể trực tiếp chui vào.
Vẽ mặt a, trần trụi làm mất mặt a!
Diệp Thần này không phải bọn hắn chiếu cố mới hoàn thành nhiệm vụ, mà là nhóm người mình được hắn chiếu cố, mới may mắn thành công.