“Cố Thành Trung… anh… tại sao anh lại chiều theo ý em đến như vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi anh, bên trong mắt bắt đầu ướt nhẹp.
“Bởi vì anh yêu em.”
.. Ba chữ cuối cùng, từng từ từng chữ vô cùng dễ nghe, như ngấm sâu vào bên trong con tim vậy.
“Em cũng yêu anh. Nhưng mà… em không muốn biến mình thành vật mà chỉ mình anh có thể sở hữu, không muốn biến thành vật bị anh đánh dấu chủ quyên. Em sợ mình sau khi rời xa anh, không thể sống tự lập một mình.
Em… em cũng rất yêu rất yêu anh, em cũng có rất nhiều lời tình cảm muốn nói với anh, nhưng em không giỏi nói chuyện, không biết nên nói những lời đó như thế nào.”
“Anh không hề thua, rõ ràng… là chúng ta đều đã thua một cách thảm bại, đã thua cuộc trước tình yêu.”
Cuối cùng, cô không kìm nén nổi cảm xúc của mình mà nước mắt chảy lã chã khắp mặt.
“Hứa Trúc Linh, em có thể rời xa anh sống độc lập, nhưng anh không thể sống một mình khi thiếu vắng em được.
Vậy nên, anh chỉ có thể chấp nhận việc giả vờ ly hôn, hợp đồng hôn nhân là sự ràng buộc cuối cùng níu giữ mối quan hệ của anh với em.
“Hơn nữa, phải là sự ràng buộc cả đời.”
“Được, cả đời này!”
Cả đời này, cô không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh Cố Thành Trung.
Đúng lúc hai người đang dựa sát vào nhau, Khương Anh Tùng gọi điện thoại đến.
Bên phía Phó Minh Nam có động Tính!
Từ sau khi Tạ Quế Anh mất tích, Phó Minh Nam giống như là bốc hơi khỏi xã hội này vậy, ngay đến cả .Jane cũng không biết được rằng ông ta đã đi đâu.
dane và ông ta từ trước đến giờ vẫn như hình với bóng giúp đỡ hỗ trợ nhau, Phó Minh Nam e sợ thế lực của .Jane, từ trước đến giờ ông ta không dám rút dây động rừng, nhưng bây giờ ông ta lại dám làm ngược lại ý của .Jane, bắt đầu tự ý hành động một mình.