“Đừng cọ nữa.”
Tôi muốn ngăn cản, nhưng sức lực của chị ta quá khủng khiếp.
Lý Hào Kiệt dường như cũng không nhìn nổi nữa, tiện tay cởi âu phục trên người, cúi người lấy búi sắt trên tay cô, ném lên mặt đất.
Dùng âu phục che người chị ta lại rồi bế chị ta lên: “Đừng chà nữa, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Tôi không…” Tống Duyên Minh nhìn Lý Hào Kiệt, nước mắt lã chã rơi xuống: “Tôi không sạch sẽ, cho nên anh mới không cần tôi nữa, đúng không? Tôi nhìn thấy hết trên mạng rồi.”
“Không phải, không phải thế…”
Lý Hào Kiệt nhìn Tống Duyên Minh, trong đôi đồng tử đen thẳm ấy ngập tràn vẻ đau xót.
Muốn che đậy cũng khó.
Tôi đứng lặng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong tim như bị khoét rỗng.
Tất cả tốt đẹp được dựng ra, dường như bỗng chốc không còn tăm tích nữa.
Tôi cứ đứng như vậy, nhìn Lý Hào Kiệt bế Tống Duyên Minh ra ngoài.
Tâm trạng giống hệt như lần trước ở sân thượng.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt bế Tống Duyên Minh từ trên sân thượng xuống.
Chỉ có điều lần này, tôi càng tuyệt vọng hơn.
Tống Cẩm Dương đưa mắt nhìn tôi, không nói gì hết.
Lý Hào Kiệt bế Tống Duyên Minh lên xe cứu thương, từ đầu đến cuối không hề nhìn tôi một lần.
Trong mắt anh chỉ có Tống Duyên Minh.
Là giả bộ đúng không?
Là khổ nhục kế đúng không?
Tôi không biết.
Nếu như là đóng kịch, là khổ nhục kế, vậy thì Tống Duyên Minh quá giỏi rồi.
Nỡ xuống tay nặng nề như vậy với chính mình.
Nhưng, thế thì đã sao? Không phải Lý Hào Kiệt vẫn bị chị ta đoạt được rồi sao?
Bác sĩ cũng nâng Phan Ngọc lên xe cứu thương, Tống Cẩm Dương cũng đi theo.
Cánh cửa ban nãy còn náo nhiệt như thế, bỗng chốc chỉ còn mình tôi.
Trái tim tôi rất đau.
Tôi nghĩ, lần này Tống Duyên Minh lại thành công rồi.
Tôi quay về nhà Lý Hào Kiệt lấy máy tính.
Người giúp việc nhìn thấy tôi mà hô lên: “Bà chủ.”
Tôi cười với cô ấy: “Tôi không phải bà chủ, cô cứ gọi cô Tống đi, bà chủ của cô là người khác rồi.”
Tôi nói xong, lấy máy tính và đồ đạc của mình rồi rời đi.
Từ sau hôm ấy, tôi không có tin tức gì của Tống Duyên Minh, cũng không có tin tức gì từ Lý Hào Kiệt.
Tô Ngọc Nhiên nói với tôi, vụ án liên quan đến Tống Tuyết cũng bãi kiện rồi.
Bỗng chốc dường như tôi nhẹ nhàng hẳn.
Ngoài công việc ra, chỉ còn chuyện cuộc thi thôi.
Thời gian của tôi rảnh rỗi chưa từng thấy.
Nghĩ tới nỗi khổ vì lúc trước bị Lý Hào Kiệt quấn lấy đòi làm, đúng là gánh nặng ngọt ngào.
Là quá khứ không bao giờ mong tới nữa.
Tôi chăm chú làm thiết kế của mình, vào ngày cuối cùng, tôi nộp thiết kế.
Một tuần sau là thời gian công bố kết quả của vòng bán kết, mọi người đều canh chừng trước máy tính.
Thời gian vừa đến, mọi người đồng loạt tải lại trang web.
Thế mà, không có kết quả của vòng bán kết, chỉ có một dòng thông báo.
Tôi mở ra, nhìn thấy ngay tên của mình.
Trên dòng thông báo viết, về việc tôi sao chép tác phẩm của Lương Vũ Hạnh.
Lương Vũ Hạnh.
Là nhà thiết kế hàng đầu của một studio dưới trướng Hào Thiên, cũng coi như có danh tiếng trong nước, hạt giống hàng đầu cho giải cao trong cuộc thi lần này, nếu như không ngoài ý muốn, chắc chắn là cô ấy và một nhà thiết kế nữa tên là Đào Nhi.
Bởi vì thực lực của họ được công chúng công nhận là mạnh nhất.
Thông báo vừa được đăng tải, tất cả người trong văn phòng đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi nghe thấy có người quái gở nói: “Sao chép hả, lần trước có người đạo nhái bị đẩy xuống lần, lần này vẫn làm à?”
“Lần trước nếu như không có ai đạo nhái, cô ta còn không vào được ấy chứ, chó ngáp phải ruồi.”
“Đúng vậy, hơn nữa còn sao chép của Lương Vũ Hạnh, đúng là kẻ tài cao, gan cũng lớn mà.”
Nói xong, một đám người cười rộ lên.
Trên mạng còn có hai tệp đính kèm, lần lượt là tác phẩm của tôi và tác phẩm của Lương Vũ Hạnh.
Tôi tải hai tệp này xuống trước, mở ra xem một lượt.
Bởi vì là thứ mình thiết kế ra, cho nên tôi chỉ nhìn là nhận ra ngay, tác phẩm của Lương Vũ Hạnh chính là bản thảo trước bản thảo cuối cùng của tôi.
Lúc đó tôi vốn đã quyết định cứ thế nộp lên rồi.
Sau đó lại tiến hình một vài chỉnh sửa cho phần đèn.
Tác phẩm của tôi và cô ấy chỉ có phần đèn là không giống nhau.
“Tống Duyên Khanh, đến văn phòng của tôi một lát!”
Khi tôi đang so sánh hai tác phẩm, Đặng Tùng xuất hiện ở cửa.
Biểu cảm của anh ấy rất nghiêm túc, thậm chí có phần phẫn nộ.
Mà đồng nghiệp bên cạnh đều nhìn tôi như xem kịch hay khi thấy tôi gặp nạn.