“Giữ gìn sức khỏe.”
Người đàn ông tắt điện thoại, cảm xúc bình tĩnh trở lại.
Sự việc vướng bận đều đã xong rồi, thật tốt.
Xung quanh không có gió, đúng lúc có ánh mặt trời làm cho người ta có thể nhìn thấy cảnh tượng ở nơi xa.
Hắn ta có thói quen là thỉnh thoảng đá chân trái, động tác trôi chảy thành thạo.
Đầu gối bên trái của hắn đã từng bị xe đụng gây thương tật nên ngay cả tìm việc cũng không tìm tốt được.
Đáng tiếc kẻ đụng hắn chính là một gã quý tộc không có chút lòng nhân từ nào, nếu không thì sẽ bồi thường một chút.
Nói cách khác, cuộc sống cũng sẽ không gian nan như vậy.
May là bây giờ đầu gối cũng phục hồi rồi.
Phục hồi tốt đẹp.
Hắn giơ tay lên theo bản năng đỡ gọng kính nhưng nó là một khoảng không.
Lúc này hắn mới giật mình, thị lực của bản thân cũng khôi phục nên không cần dùng đồ vật nào nữa.
Đương nhiên cũng có chỗ có hại.
Ánh mắt nguyên bản của hắn trong suốt nhưng lại bị một mảnh màu đỏ tươi thay thế, tất cả dục vọng trong thân thể đều biến mất chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ trong đầu thôi.
Giết.
Người đàn ông đứng trên một ngọn núi được tạo thành từ vô số xác chết nhìn về phương xa.
Ở bên kia thành thị cũng có một ngọn núi to lớn.
Ngọn núi kia vừa có chút giống ngọn núi của hắn vừa lộ ra sự khác nhau.
Giống nhau chính là ngọn núi kia cũng có vô số xác chết chồng lên thẳng tắp thành năm tầng lầu cao như thế.
Khác nhau chính là ngọn núi kia dường như có sự sống nên không ngừng phun ra sương mù màu vàng ra bên ngoài.
“Muốn ngang địa vị với ta?”
Người đàn ông nói xong thì vươn đầu lưỡi liếm môi giống như khi thấy điểm tâm ngọt vào buổi chiều nên không kìm lòng nổi có phản ứng thèm ăn.
Bỗng nhiên hai miếng gai xương to lớn từ sau lưng hắn ta bật ra.
Cặp mắt đỏ như máu kia liền trở nên điên cuồng và tàn nhẫn.
“Không! Tuyệt đối không cho phép! Tất cả vật còn sống ở thành phố này đều thuộc về ta!”
Người đàn ông điên cuồng hét lên, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ như máu.
Lúc hắn ta gào thét cũng là lúc cả thế giới đều trở nên yên tĩnh… Dường như tất cả sinh linh đều trở nên run rẩy
Ngay sau đó, hắn giẫm lên đống xác chết nhảy lên cao biến thành một luồng ánh sáng màu máu bay về hướng ngọn núi xác chết có sương mù bao phủ kia.
Cố Thanh Sơn đóng quang não lại sau đó đi ra khỏi phòng thì tình cờ gặp một người quen ở trên hành lang.
Võ Thánh Trương Tông Nguyên.
Trương Tông Nguyên theo thói quen vỗ vỗ hắn nói: “Nhờ có lời nhắc nhở của cậu nên mới kịp thời cứu được em gái của Anh Hào.”
“Nên làm thôi, anh ta là cộng sự của tôi mà.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ừm, tốt lắm, tôi còn có việc phải đi ngay, lần sau chúng ta sẽ trò chuyện tiếp.” Trương Tông Nguyên nói.
“Ông định đi đâu vậy?” Cố Thanh Sơn nhìn thấy hướng đi của ông ta có chút kỳ lạ.
Trương Tông Nguyên cười khổ một tiếng, nói: “Quái Vật Hải Dương.”
Nói xong ông ta liền rời khỏi Bộ chỉ huy Tam quân.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Về việc này thì hắn quả thật không có cách rồi, biển lớn như thế còn có vô số sinh vật khác thường. Con người vốn không có cách nào tìm hiểu được tình hình bên trong chứ đừng nói chi đến việc tranh đấu.
Cố Thanh Sơn quay lại phòng được bố trí cho mình nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Anna và Phùng Hoắc Đức.
Đột nhiên hắn có dự cảm bất thường.
Quang não chợtsáng lên.
Là một tin nhắn.
“Tôi không thể khiến anh thêm phiền phức nên đi trước đây, tạm biệt.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên hoảng hốt.
Hắn dùng điện thoại liên tiếp gọi cho đối phương nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.
Hắn suy nghĩ một lúc thì trực tiếp gào to lên: “Nữ Thần Công Chính.”
[Tôi ở đây.]“Giúp tôi xem thử nửa giờ trước phòng này đã xảy ra chuyện gì.”
[Được thôi.]Cảnh vật được chiếu lên.
Sự việc vừa xảy ra lúc trước xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hắn thở dài, không nén nổi có chút sợ hãi khi nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Xem ra sự việc của Thánh quốc quả nhiên đã xảy ra trước tiên, cũng may mà bản thân mình không cho Anna trở về.
“Giúp tôi theo dõi hướng đi của Anna một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna, cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ đó.
Trên Quang mạc lập tức hiện ra một điểm nhỏ đang di chuyển.
Điểm này là hướng đi về đế quốc Phục Hy chứ không phải là hướng di chuyển đến Thánh quốc.
cũng từ từ thả lỏng.
Cô của Anna chính là Hoàng hậu của đế quốc Phục Hy.
Cô kiếp trước bị ép buộc trở thành tân nương của Thánh tử Thánh giáo, phải chịu đủ sự hành hạ rất thê thảm của nhân gian.
Thế mà từ xưa đến nay, mỗi người của gia tộc Mecidi chưa từng có người nào có chí lập công danh mà chỉ có anh hùng chân chính vì thừa kế gia tộc mà tình nguyện sống cuộc sống tạm bợ.
Anna cũng giống như vậy.
“Viện binh? Cũng may không phải là quá ngu ngốc.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói, gánh nặng trong lòng cũng vơi nhiều.