Nếu thua, anh đánh mất cả thế giới.
Mười phút trước khi thế giới đó chìm vào bóng tối, từ thời gian tới từng tiểu tiết nhỏ đều không được sơ suất.
Chiếc máy bay trực thăng phải tới nơi đúng giờ, không những đúng giờ mà điểm hạ cánh và quá trình hạ cánh đều không được xảy ra sai sót.
Từ lúc cô rời khỏi máy bay tới khi tìm được căn phòng có ánh đèn duy nhất phải kiểm soát trong vòng năm phút. Khi cô cầm tập tài liệu lên phải đồng thời nhận ra nó giống y hệt căn phòng ở đảo Bali, sau đó sẽ ra ban công tìm anh.
Sự tình vẫn xảy ra chút sai lệch. Cô không hề nhận ra sự bài trí giống nhau của hai căn phòng ngay từ giây phút đầu tiên.
Giây phút nghe thấy tiếng đóng cửa, Hoắc Liên Ngao thầm thở dài trong lòng: Đúng thật là một khúc gỗ, anh đầu cô dễ tính như vậy.
Sao anh có thể để cô đi?
Nhưng, may mắn là, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra. Cô tới sân thượng.
Một giây trước khi thế giới chìm vào bóng tối, anh có chút đắc ý trong lòng. Cô gái tên Khang Kiều đó không ít lần hành hạ anh, bài học này chắc đủ khiến cô hoảng hốt rồi chứ?
Anh phải khiến cô ghi nhớ thật kỹ dư vị sợ hãi này, như vậy về sau cô sẽ không hành động bừa bãi, sẽ giống như lời hứa của cô với anh.
“Liên Ngao, em thề, sau này em thật sự sẽ rất ngoan.”
Câu này nghe thật không tệ.
Tới mức anh bắt đầu quyến luyến vô cùng.
Hoắc Liên Ngao đã làm những việc phải làm, tiếp theo phải xem mức độ thiện cảm của ông trời dành cho anh chỉ mong ông trời không quá thích anh.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tích tắc, tích tắc…
Sau đó, Hoắc Liên Ngao biết, trong ván cược đó, anh đã thắng.
Giữa tiếng kim đồng hồ tuyệt diệu, cô bắt đầu huyên thuyên không ngừng.
“Liên Ngao, vì sao anh còn chưa mở mắt.”
“Liên Ngao? Anh không muốn nhìn em à? Liên Ngao, anh mau mở mắt ra nhìn em đi, em hứa là anh sẽ rất vui. Em vừa đi soi gương rồi, giờ trông em buồn cười lắm.”
Hoắc Liên Ngao ngẫm nghĩ, hình như anh đã làm chuyện không hay. Vì trước kia hay cười đôi mắt cô giống mắt cá chết nên khiến cô luôn sống trong tự ti. Thật ra khi cô khóc trông rất xinh, đôi mắt đỏ ửng như đứa con nít vậy.
Cô không biết là anh sợ cô khóc đến mức nào đâu.
“Liên Ngao, anh mãi không mở mắt, em sợ lắm. Bác sỹ nói anh sẽ nhanh tỉnh lại, nhưng em luôn cảm thấy bác sỹ lừa em. Thế nên, anh mau tỉnh lại đi.”
“Liên Ngao, em cũng biết, có lúc em không biết điều, điểm này em hứa sau này em sẽ cố gắng sửa chữa. Em hứa sau này sẽ không để anh mất mặt trước đám đông nữa.”
Ý cô là vẫn sẽ để anh mất mặt lúc ở riêng?
“Vì sợ nên em cứ nói suốt, nếu không em không biết mình nên làm gì. Cứ yên tĩnh lại là em lại sợ. Liên Ngao, em đã nói với anh rất nhiều lời rồi…”
Khuôn mặt đó cứ thế dè dặt sát lại, áp tai lên trái tim anh.
“Liên Ngao, em nhớ anh rồi.”
Giống như nghe thấy câu gọi, mí mắt anh từ từ mở ra. Anh yên lặng nhìn cái đầu đang dán lên ngực mình.
Anh rất muốn chạm vào tóc cô, nhưng tay dường như không có chút sức lực nào.
Người đang bò trên ngực anh vẫn nói tiếp, anh yên lặng lắng nghe, cho tới khi…
Một câu nói như thế được cô nói ra đúng là trí mạng, khiến ngực anh rung lên, sau đó luồng hơi tư đâu chặn ngay nơi cổ họng.
Tay anh bỗng nhiên có lực. Anh tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, ho sặc sụa.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, mang khuôn mặt ngơ ngác nhìn anh. Quả thực, đúng như cô hình dung, có hơi buồn cười.
Buồn cười tới mức đáng thương.
Dường như không dám tin rằng anh đã tỉnh, cô dò hỏi: “Liên Ngao?”.
“Ừm.” Anh khẽ đáp.
Sau khi hoàn hồn lại, cô co cẳng chạy, anh nắm chặt tay cô.
“Liên Ngao, em đi gọi bác sỹ.”
Không, không không, trước khi bác sỹ xuất hiện anh phải bắt cô lặp lại lời vừa rồi. Phát âm có chút khó khăn, anh thử mấy lần mới thành công.
“Đầu gỗ, em lặp lại câu em vừa nói đi, trước câu: Liên Ngao, em đi gọi bác sỹ ấy”.
Thật ra cô cũng không rõ mình đã nói gì phải không? Cô cứ đứng đó, chắc là đang làm rõ xem mình đã nói những gì.
Anh nhìn cô, hy vọng ánh mắt anh có thể giúp cô nhớ lại những lời mình vừa.
Câu đó chỉ nghe thôi đã thấy nóng bỏng, nếu làm thật… tới lúc đó liệu anh có đâm xe xuống hồ không?
Dần dần, mặt cô ửng hồng, nhưng ánh mắt lại mang chút phẫn nộ.
Còn dám phẫn nộ? Anh hơi nhíu mày: “Đầu gỗ, anh đã vì em uống không ít thuốc ngủ, còn em thì hết lần này đến lần khác hứa sẽ ngoan”.
“Với lại, anh có ép em đâu, em tự nói đấy chứ.”
Cô lí nhí: “Liên Ngao, không nói có được không?”.
Anh lắc đầu.
Thế là cô lại thì thầm: “Làm gì có ai như anh chứ…”.
Anh cũng không muốn vậy, vấn đề là nếu lúc này không yêu cầu, sau này cô nhất định sẽ nuốt lời.
Anh làm điệu bộ chờ đợi.
Thôi được rồi, cô lẩm bẩm, từ từ chống tay lên giường, cơ thể như mọt con mèo nhìn anh mắt anh mắt háo sắc.
Chết thật, động tác này rất dễ khiến người ta xốc nổi. Lúc này Hoắc Liên Ngao nghi ngờ mình uống phải thuốc giả. Nếu không sao lúc này lại có cảm giác mãnh liệt với cô được.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, anh dỏng tai nghe.
“Liên Ngao, nếu bây giờ anh tỉnh lại, em hứa lần sau khi anh lái xe, em sẽ thổi máy bay cho anh.”
Vào một buổi chiều nhàn nhã nào đó, một tình nguyện viên tên Tracy của quỹ tài chính nói có một lần họ bị một con gấu đen nhắm vào. Sau khi cô ấy thổi xong máy bay cho chồng mình, chồng cô ấy đã tay không đấm cho con gấu ngã lăn ra đất. Thế mà cô gái ngốc này cũng tin.
Chẳng ai ngờ, Tracy là cô gái giỏi chém gió. Nhưng sau sự việc đó, Hoắc Liên Ngao quyết định từ nay về sau sẽ khinh thường Tracy.
Thế là nửa tháng sau, một buổi tối cuối tuần, họ câu cá xong, từ hồ quay về. Lúc đó xe cộ rất thưa thót, Hoắc Thành Quân đã ngủ khò khò ở đằng sau.
Qua gương xe, chẳng hiểu sao anh cứ nhìn chằm chằm môi cô. Ánh đèn mờ mờ trong xe chiếu lên môi cô, trông như quệt một lớp màu nhạt nhòa, sang sáng, khiến con tim anh cứ đập loạn lên.
Anh cho xe đi chậm lại, gọi cô một tiếng: “Đầu gỗ”.
Mặc dù không cho xe lao xuống sông, nhưng xe anh vẫn đâm hỏng hàng rào của một nông trường ở New Jersey, tệ hơn còn ở phía sau…
Về tình huống bất ngờ này, bà Hoắc đã khiến Hoắc Thành Quân tin rằng: “Có rắn hổ mang chui vào xe tấn công chúng ta, bố con vì bảo vệ hai mẹ con mình đã bị nó cắn vào chân…. Thành Quân, con thấy mẹ đã vì, vì…”.
Em xem, không bốc phét được nữa rồi chứ gì.
Thế nhưng…
“Mẹ ơi, con hiểu rồi, mẹ đang giúp bố hút máu độc ra.”
“…”
Ánh đèn xe hắt lên gương mặt đỏ bừng của cô.
Đỏ như quả cà chua chín rực rỡ trong khu vườn đó…
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Hoắc Liên Ngao chính là lúc này.
Con đường anh đang bước đi sẽ dẫn anh tới đầu kia của hạnh phúc.
Giây phút này là một buổi chiều cuối tuần cuối cùng của tháng bảy. Đây là thị trấn nhỏ Frisach nằm ở khu Anpơ phía Nam nước Áo. Thị trấn nhỏ này mang đậm phong cách Baroque hôm nay đang đón tết trung cổ của họ.
Frisach được xây dựng từ thời trung cổ, là thị trấn đầu tiên ở Carinthia. Bắt đầu từ năm 1996, để kỷ niệm ngày thành lập thị trấn, cứ tới ngày cuối tuần cuối cùng của tháng bảy, người dân thị trấn lại dùng các hình tượng thuần phác và đại diện cho sự bội thu như lúa mạch, bao tải để che đi dấu vết hiện đại hóa của thành phố.
Ngày hôm nay, dù là nam hay nữ, thanh niên hay người cao tuổi đều ăn mặc theo phong cách trung cổ, mô phỏng lại cuộc sống thời đó. Hoạt động này được đặt tên là “Tết trung cổ”.
Dịp này, Frisach luôn đón một lượng lớn khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới. Từ hôm qua, Hoắc Liên Ngao cũng đã nghe danh tới đây, trở thành một trong số du khách dự tết trung cổ.
Anh nắm tay Khang Kiều cùng tới. Bây giờ anh đang mặc bộ quân phục truyền thống thời trung cổ đứng dưới chân núi Anpơ. Còn cô thì mặc váy phồng kiểu trung cổ đeo mang che mặt ở trong ngôi nhà nhỏ trên núi, tổ chức lễ thành hôn.
Hôn lễ được lên kế hoạch gần một tháng cuối cùng đã thực hiện vào hôm nay. Hoắc Liên Ngao thuê ba tổ kế hoạch. Số người của ba tổ và tổng số các thành viên tham gia lên đến 1006 người, chỉ có mình cô dâu là hoàn toàn không biết gì.
Trong gần một tháng ấy, họ đã chuẩn bị tất cả cho một đám người theo phong cách Anh thế kỷ trước.
Điều tiếc nuối duy nhất là chiếc xe ngựa đựng đầy đồng vàng phải thay bằng chocolate. Giờ anh chưa có nhiều tiền như vậy, mà trong một khoảng thời gian ngắn anh cũng không thu thập được đủ tưng ấy đồng xu vàng.
Nhưng điều đáng mừng là chocolate được bọc bằng giấy vàng, khi rơi xuống đất cũng sáng lấp lánh.
Tất cả giống hệt như giấc mơ của cô năm 21 tuổi.
Trong giấc mơ của cô, người xuất hiện đầu tiên là anh.
Vó ngựa bọc vàng đạp trên con đường đá thời trung cổ. Anh mặc quân trạng màu xanh chìm, ngồi trên lưng ngựa, tua rua trên bả vai rơi xuống rung rinh trong gió. Viên ngọc màu xanh dương trên thanh gươm trang trí lấp lánh dưới ánh nắng.
Sau lưng anh là đoàn nhạc và đội nghi trượng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc dẫn họ tới một góc quảng trường. Rồi anh dừng lại, đứng nghiêm.
Căn nhà cao nhất ở quảng trường chính là tháp chuông. Bây giờ người đứng trên đó là tổng phụ trách của đám cưới. Anh ấy sẽ đứng ở nơi cao nhất nắm bắt thời gian và tiết tấu. Trên ban công hướng Đông Nam, có người đứng đầu thị trấn Frisach, cũng là khách mời duy nhất cho đám cưới này.
Trên quảng trường có hàng nghìn người. Trong số đó có khách du lịch, có người dân mặc đồ trung cổ. Họ những tưởng tất cả những gì đang diễn ra chỉ là một màn biểu diễn chuẩn bị cho ngày lễ, tất cả đồng loạt giơ máy ảnh ra.
Anh đứng thẳng, chờ đợi, ánh mắt hướng về phía con đường chính giữa dẫn tới quảng trường.
Đúng ba giờ, cùng với chiếc gậy vàng của chỉ huy dàn nhạc được vung lên cao, con sơn dương đầu tiên xuất hiện trên con đường.
Sau lưng nó là 999 con sơn dương khác. 1000 con sơn dương men theo con đường đã được vạch ra. Dưới sự dẫn dắt của chủ nhân, chúng như những chiến sỹ khải hoàn trở về, bước đi nề nếp, thứ tự.
Sự xuất hiện của 1000 con sơn dương khiến xung quanh chấn động mạnh. Tiếng xì xào vang lên khắp nơi. Mọi người trên quảng trường vẫn chưa thể liên tưởng 1000 con dê với đám cưới này.
Chúng tuần tự xếp thành hàng nhỏ đi lên núi.
Những người xung quanh lúc này dường như đã nhanh chóng hơn. Họ đồng loạt hướng ánh mắt về phía con đường chính giữa. Họ cảm thấy có lẽ sẽ còn giây phút ảo mộng nào khác xuất hiện.
Tiếng chuông vang lên trên con đường, hòa hợp với nó là tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe ngựa quay đều.
Cứ như vậy, chiếc xe ngựa nhìn như chở đầy đồng vàng từ từ xuất hiện trong tầm mắt họ. Khi người ta nhìn rõ thứ trên xe thì tất cả đều đồng thanh hét lên.
Sau xe ngựa có 100 em bé đi theo, 50 bé trai, 50 bé gái. Đội ngũ dẫn đầu bé gái có Ngô Thành Nhu, đội ngũ dẫn đầu bé trai có Hoắc Thành Quân.
Em bé cuối cùng dừng lại chỗ anh, con đường chính giữa đã hoàn thành sứ mạnh của nó.
Nhìn qua những mái nhà chóp nhọn hai bên đường là sống núi Anpơ triền miên bất tận. Tất cả đang yên lặng ngắm nhìn mọi chuyện xảy ra trên quảng trường.
Xuất hiện cuối cùng dĩ nhiên là khách mời tới dự. Hoắc Liên Ngao tin rằng người đứng đầu thị trấn khi đứng trên ban công tuyên bố, những người dưới quảng trường đều sẽ tự động trở thành một khách mời. Họ còn gọi điện cho bạn bè, người thân gần đó. Sẽ càng có nhiều người tới đây hơn, hợp thành một đội ngũ hùng mạnh cùng anh lên núi, chứng kiến giây phút hạnh phúc của anh và cô.
Tấm thảm đỏ trải trên núi giống như một quả cầu da đang chầm chầm lăn, nơi tấm tảm dừng lại cũng là nơi anh dừng ngựa.
Anh nhìn thấy mái của căn nhà nhỏ đó. Anh men theo tấm thảm đỏ dừng lại bên ngoài nhà, gõ cửa.
Hoắc Liên Ngao có thể tưởng tượng được dáng vẻ của cô khi mở cửa. Nước mắt nhất định đọng lại trong khóe mắt, đôi môi như cánh hoa hồng nhất định sẽ run rẩy, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì.
Có lẽ, cuối cùng cô chỉ có thể bật ra hai chữ đơn giản: “Liên Ngao”.
Sau tiếng Liên Ngao đó cô sẽ nhào vào lòng anh say đắm, chưa biết chừng sẽ nâng mặt anh lên hôn lấy hôn để, mất hết hình tượng.
Này, này, chú ý nước bọt của em.
Không nghĩ nữa, giây phút hạnh phúc nhất của Hoắc Liên Ngao chính là giờ phút này.
Anh đã có đủ 1000 con sơn dương, một xe ngựa đồng vàng và 100 em bé.
Đầu gỗ của anh đang ở trên núi đợi anh.
Đợi anh cưới cô làm vợ.
Nghe nói, từ năm 19 tuổi cô đã muốn sinh con cho anh, sinh cả một đàn con.
Đúng là một cô gái sớm trưởng thành…
Khoảnh khắc mong mỏi nhất của Hoắc Liên Ngao chính là khi mái nhà một phần ba màu xanh đậm, hai phần ba màu xám tro ấy biến thành màu xanh của đại dương
Cô luôn hỏi anh: “Liên Ngao, khi nào anh mới sơn nốt mái nhà?”.
Mái nhà đó có hồi ức không vui của anh, hôm đó, câu nói “Không, vĩnh viễn không” của cô như một mũi tên.
Tuyệt tình, quả quyết, cố chấp, từ biểu cảm tới ngữ khí.
Anh phải thừa nhận, lúc đó anh hoang mang thật sự. Con lăn trong tay trong lúc hoảng hốt cứ thế lăn mãi, giống như trái tim không thể yên lại của anh.
“Không, vĩnh viễn không.” Câu nói ấy như một ác ma.
Lúc đó, anh đã thề trong lòng, khi nào họ hạnh phúc, nhất định sẽ phạt cô cùng anh sơn lại mái nhà.
“Liên Ngao, khi nào anh mới sơn nốt mái nhà?”
Khi nào ư?
Có lẽ là ngày mai, có lẽ là một tuần sau, có lẽ là một tháng sau, nhưng có lẽ sẽ trì hoãn rất lâu, rất lâu. Chưa biết chừng họ sắp có đứa thứ hai, anh không thể bắt phạt một bà bầu được, nhỉ?
Nhưng có thể khẳng định một chuyện là mái nhà một phần ba màu xanh, hai phần ba màu xám đó rồi sẽ có một ngày trở thành màu xanh đậm.
Thi thoảng Hoắc Liên Ngao lại tưởng tượng chuyện xảy ra trên nóc nhà đó.
Tốt nhất, đó là lúc mùa thu và mùa đông đan xen. Lúc đó ánh nắng chan hòa, nắng cũng không quá gắt. Anh và cô đội mũ đôi, mặc áo công nhân lên nóc nhà. Con của họ chơi đùa trên bãi cỏ, bài hát sẽ được chọn nhóm Eagles mà bà xã thích.
Có lẽ vì ánh nắng quá đẹp, anh hơi lười biếng, anh bắt đầu giờ mấy trò câu giờ, trốn việc như: liên tục nhận điện thoại, uống nước…
Cô nãy giờ nghiêm túc làm việc bỗng nhiên phát hiện ra đa phần đều do mình làm. Cô sầm mặt, trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt cá chết của mình.
Đương nhiên, lúc này cô đã là bà Hoắc. Bà Hoắc ấy à, được ông Hoắc chiều sinh hư, nên mắt rất có uy lực.
Anh giơ cao tay: “Đầu gỗ, việc tiếp theo để anh làm. Em ở yên đây nghỉ ngơi đi, nếu khát muốn uống nước thì để anh phục vụ”.
Kết quả sẽ đúng như anh nói ư? Dĩ nhiên là không, bà Hoắc không phải kiểu người được chiều mà kiêu.
Thế là anh tiếp tục nhận điện thoại, uống nước. Cô tiếp tục sơn trần nhà.
Dần dần, ánh mắt anh bắt đầu nhìn qua nhìn lại trên người cô. Mái tóc cô ướt sũng mồ hôi, từng dòng từng dòng chảy xuống cổ. Cái cổ trắng ngẫn, khiến anh chỉ muốn gạt mớ tóc đó ra để in lên những dấu hôn đỏ rực.
Tốn rất nhiều sức anh mới áp chế được suy nghĩ này. Anh nhìn xuống vòng một dù đã mặc đồng phục lao động vẫn không giấu nổi vẻ kiêu hãnh, và vòng eo chết người kia.
Cô quỳ xuống sơn trần nhà, hình tượng đó còn đi kèm với một biểu cảm rõ ràng có phần vô tội.
Shit!
Nếu lúc này nhào tới, thì anh chắc chắn sẽ biến thành con báo tuyết mà cô tả. Hơn nữa, dạo này số lần hứng thú có hơi dày đặc, mới sáng trong bếp đã thực hiện một lần.
Không được, không thể bị cô dụ dỗ, anh không phải báo tuyết.
Có lẽ, sơn trần nhà có thể khiến anh kháng cự lại cám dỗ.
Thế là Hoắc Liên Ngao bắt đầu nghiêm túc lao động.
Làm trong mười phút mà bằng cả sáng. Ý tưởng này không tệ, anh thở dốc.
Ngẩng đầu lên, anh phát hiện cô đang ngồi trên mái nhà, nhìn anh bằng biểu cảm vô tội. Xương gò má đỏ ửng lên dưới ánh nắng.
Anh thở dài, trèo lên.
Đầu gỗ, anh vì yêu em nên mới lúc nào cũng muốn chiếm hữu em đấy mà.
Khi đêm xuống, cuối cùng họ cũng sơn xong toàn bộ mái nhà. Khi mặt trời buổi bình minh nhô lên trên mái nhà, cô vô thức lay anh dậy khỏi giấc ngủ: “Liên Ngao, mau đi theo em”.
Cứ thế, sáng sớm, họ mặc quần áo ngủ, dựa vào gốc cây cao su, nhìn lên trên.
Mái nhà đó đã hoàn toàn biến thành màu xanh của đại dương.
Nhiều năm sau, vào một cuối tuần nhàn tản nào đó, anh và cô sẽ lại trèo lên mái nhà. Anh nằm trên mái, cô quay mặt sang nhìn anh.
Lúc đó cô có lẽ đã là mẹ của hai đứa trẻ, hoặc có thể là cả một đàn trẻ nhít. Có lẽ vóc dáng đã không còn như trước. Nhưng có sao chứ?
Anh nhìn cô, hồi ức yên lặng chuyển động trong khoảnh khắc đó, trở về vương quốc màu xanh trắng.
Một buổi sáng nọ, Hoắc Liên Ngao bơi lội xong men theo con đường nhỏ trong rừng tới bụi cỏ dại. Sau đó anh phát hiện cuốn sổ đã ố vàng, trên sổ có nét bút chì.
Đó thật sự là một buổi sáng rảnh rang. Anh quá rảnh nên ngồi lên bãi cỏ, phân biệt từng chữ từng chữ xem cuốn sổ viết gì.
“Con sẽ rất ngoan, khi con rất ngoan, mẹ sẽ quay về.”
“Cô gái xinh nhất trong thôn là do yêu hoa biến thành, yêu hoa lấy A Đức, yêu hoa vì sợ sẽ sinh ra một tiểu yêu hoa nên mãi không chịu sinh con.”
“Trời mưa đừng đi gần hồ, thủy quái dưới hồ thích ra bắt người chết thay vào những ngày mưa.”
Sáng hôm đó, anh vừa xem vừa cười, sau đó anh trả nó về chỗ cũ rồi bỏ đi.
Trên con đường hình chạc chữ Y, anh chọn rẽ trái. Đi được vài bước, không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh quay mặt sang. Sau đó anh nhìn thấy cô gái mặc chiếc sơ mi trắng và váy xếp ly xanh dương đi bên phải đường. Anh đi ra ngoài, cô đi vào trong. Anh nhìn theo cô đi vào nơi anh vừa ngồi.
Giây phút đó, anh biết, nét bút trên cuốn sổ là của ai. Dường như cũng chỉ có cô chị gái con riêng của anh mới có suy nghĩ khờ khạo ấy.
Năm đó, cô mười bảy, anh mười bốn.
Bà ngoại nói, tình yêu giữa con người với con người như dưỡng chất bón trồng cho đất, có thể mưa thuận gió hòa, có thể an ủi mọi vết thương lòng, có thể khiến tâm hồn con người ta tìm về với những năm tháng tuổi thơ trong trẻo.
Đứa trẻ sinh vào thứ Tư tên Khang Kiều, không giỏi nói chuyện, họ chỉ giỏi lắng nghe những bi thương.
Nhiệm vụ suốt quãng đời còn lại của Hoắc Liên Ngao chính là khiến đứa trẻ sinh thứ Tư ấy được nghe thấy niềm vui và hạnh phúc, để lòng cô lại trong veo như một đứa trẻ.
Họ nắm tay nhau, nằm trên mái nhà, không làm gì cả, cứ thế nhìn trời.
Mặt trời đã lặn xuống biển, ánh sao sốt sắng chui ra khỏi tầng mây.
“Liên Ngao, anh tin không? Mỗi một ngôi sao trên trời là do một người mất hóa thành đấy.”
“Anh tin.”
“Liên Ngao, anh tin không? Rất lâu, rất lâu trước kia, thằn lằn từng thống trị địa cầu.”
“Anh tin.”
“Liên Ngao, anh tin không? Người có ngón chân giữa dài hơn ngón chân cái ắt sẽ trở thành lãnh đạo quốc gia.”
“Anh tin.”
“Liên Ngao, anh tin không? Nếu để ốc sên lên lưỡi có thể tăng khả năng tình dục của một người.”
“Anh tin.”
“Liên Ngao, anh tin không? Những vị khách từ hành tinh khác lạc đường trong chuyến đi của mình sẽ khắc ngôn ngữ của mình xuống đất, để báo cho đồng đội biết. Đêm khuya sẽ có phi thuyền tới tìm kiếm họ.”
“Anh tin…”
