Xá Địch thị hy vọng Thái Bình có thể cho nàng kinh hỉ như vậy.
Uyển Nhi nhìn theo bóng dáng của Xá Địch thị, cười nói: “Lương thần nên như thế.”
“Nàng ta như thế, nàng cũng vậy.” Thái Bình tiếp lời nàng, dán sát đến chỗ Uyển Nhi, làm nũng, “Mau lau lau mồ hôi trên trán cho bổn cung.”
Uyển Nhi ho nhẹ một tiếng, “Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy cũng ở đây……”
“Nàng gần hơn.” Thái Bình chỉ muốn được nàng hầu hạ, “Sao, muốn kháng chỉ không làm?”
Uyển Nhi bất đắc dĩ, chỉ phải lấy khăn ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán cho Thái Bình. Thái Bình chiếm được tiện nghi, khóe miệng giương đến cực cao, nàng phải ở trước đám đông đang nhìn chăm chú, làm cho Uyển Nhi thân cận nàng.
Dù sao nàng cũng là công chúa, Uyển Nhi là thần, công chúa muốn thần tử lau mồ hôi, thiên kinh địa nghĩa.
Uyển Nhi thu hết bộ dáng Thái Bình cười trộm vào đáy mắt —— ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, làm nổi bật gương mặt tươi cười của điện hạ đặc biệt tươi đẹp, chỉ cần lọt vào mắt, liền có thể làm trái tim nóng lên, nóng đến mức con tim rộn ràng không ngừng.
Bang bang, bang bang.
Uyển Nhi giật mình nhận ra nhịp tim của mình đã rối loạn, vội vàng lấy lại tinh thần, chuyển đổi đề tài, “Hôm nay hình như điện hạ còn muốn tuần tra đường sông?”
“Ừm, xác thật như thế.” Thái Bình nói một cách nghiêm trang, nhìn về phía thị vệ đi theo, “Đi dắt Thiên Lí Tuyết của bổn cung đến đây.”
Uyển Nhi khó hiểu, “Điện hạ?”
“Lát nữa nàng sẽ hiểu.” Thái Bình cười cười ra vẻ thần bí.
Rất nhanh, thị vệ đã dắt Thiên Lí Tuyết đến.
Thái Bình xoa xoa bờm của Thiên Lí Tuyết, vỗ vỗ má trái của nó, lời nói lại là nói cho Uyển Nhi nghe, “Lại đây.”
Uyển Nhi đã đoán được ý đồ của Thái Bình, vội la lên: “Thần sẽ không cưỡi ngựa.”
“Bờ sông có mấy đoạn xe ngựa không đi qua được, cưỡi ngựa là nhanh nhất.” Thái Bình lại không thuận theo nàng, “Bổn cung dạy cho nàng.” Nói xong, nàng liếc mắt ra hiệu cho Xuân Hạ, “Xuân Hạ cũng đã được bổn cung dạy, nàng sợ cái gì?”
Xuân Hạ gật đầu thật mạnh, “Đại nhân đừng sợ, điện hạ dạy rất hay.”
Hồng Nhụy hâm mộ: “Xuân Hạ, ngươi vậy mà cũng biết cưỡi ngựa!”
Xuân Hạ đắc ý gật đầu, “Ừ!”
“Hồng Nhụy giao cho ngươi dạy, nếu mà dạy không xong, bổn cung sẽ phạt ngươi!” Thái Bình thuận thế giao nhiệm vụ cho Xuân Hạ.
Xuân Hạ cười khổ, khó xử nhìn về phía Thái Bình, “Hay là bây giờ điện hạ phạt nô tỳ luôn đi.”
Bên tai Hồng Nhụy nóng lên, hơi bực: “Ai nói ta không học được?”
“Ta…… Ta không phải ý đó……” Xuân Hạ xem như gặp phải phiền toái rồi, muốn giải thích, cố tình mới vừa rồi nàng lại có ý đó, thầm nghĩ lần này xong rồi, cũng không biết phải dỗ Hồng Nhụy thế nào.
Hồng Nhụy buồn bực nói: “Ngươi chính là nói ta ngốc!”
“Ta nói sai rồi cũng không được sao?” Xuân Hạ vội vàng xin khoan dung.
Hồng Nhụy nghiêm mặt nói: “Không được! Đã muộn!”
Uyển Nhi lên tiếng nhắc nhở Hồng Nhụy, “Không được làm càn trước mặt điện hạ.”
“Nô tỳ biết sai.” Hồng Nhụy vội vàng nhất bái với Thái Bình.
Xuân Hạ cũng nhanh chóng nhất bái với Thái Bình.
Thái Bình cố ý ra dáng công chúa, nghiêm mặt nói: “Hiện giờ đã nhớ ra bổn cung là công chúa sao?”
Uyển Nhi ngậm miệng, cũng không lên tiếng phản bác.
“Lại đây!” Thái Bình dứt khoát tiến lên nắm tay Uyển Nhi, dắt đến bên cạnh Thiên Lí Tuyết, nghiêm túc đặt tay Uyển Nhi lên yên ngựa, “Nắm chặt nơi này, sau đó chân trái dẫm lên bàn đạp.”
Uyển Nhi không lay chuyển được Thái Bình, chỉ đành vâng theo.
Thái Bình nhịn cười, bắt được cổ chân của nàng, đẩy đẩy lên bàn đạp, “Dẫm chắc, lát nữa còn phải đạp mạnh.” Nói là như thế, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng cọ qua mắt cá chân Uyển Nhi.
Uyển Nhi cảm thấy ngứa cực kỳ, nghiêng mặt trừng mắt liếc Thái Bình một cái, một câu “Càn rỡ” chỉ có thể cứng nhắc nhịn lại trong cổ họng.
Thái Bình cố nén cười, “Đùi phải nâng lên, chân trái dùng sức, ngồi lên đi.”
Uyển Nhi cắn răng, dựa theo Thái Bình chỉ dạy, vững vàng ngồi lên yên ngựa. Nàng thở nhẹ một hơi, nhưng hơi thở còn chưa kịp ra hết, lại nghẹn trở về, vội la lên: “Điện hạ……”
Thái Bình dứt khoát xoay người lên ngựa, ngồi ở phía sau nàng, đôi tay tự nhiên luồn qua eo nàng, siết chặt dây cương, ghìm ngựa xoay đầu.
Dựa theo quán tính, toàn bộ sau lưng Uyển Nhi dán vào trong lòng ngực Thái Bình, nháy mắt hai má nàng đỏ bừng, nhỏ giọng giận dỗi: “Như vậy…… không ổn!”
“Sao? Còn muốn bổn cung phải dắt ngựa cho đại nhân, dạy từng bước từng bước à?” Thái Bình ra vẻ không vui, nói một câu không cho Uyển Nhi kháng nghị, cao cao liếc nhìn đám người dưới ngựa, “Xuân Hạ, ngươi mang các cung nhân khác về phủ trước đi, bổn cung tuần tra đường sông xong sẽ về!”
“Vâng.” Xuân Hạ lĩnh mệnh.
Thái Bình đưa một tay ra, giơ lên cao, ra hiệu cho vệ sĩ đi theo cách đó không xa lên ngựa, “Lên ngựa, theo bổn cung tuần tra đường sông!”
“Tuân lệnh!” Mười vệ sĩ chỉnh tề xoay người lên ngựa.
Uyển Nhi ngồi trên yên ngựa, chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, một là bởi vì không quen, hai là bởi vì lo lắng bị người khác nhìn thấy, sẽ truyền một ít lời đồn không hay đến tai Võ Hậu, bất lợi cho điện hạ.
Hai tay Thái Bình lại nắm chặt dây cương, khuỷu tay hơi dùng sức, bức cho Uyển Nhi không thể không lùi vào lòng ngực nàng.
“Dựa yên nào.” Hơi thở của Thái Bình ôn nhu cọ qua vành tai, như phát ra một đạo hồng quang, nhuộm đỏ toàn bộ tai trái của nàng, “Nắm tay ta.”
Hơi thở Uyển Nhi trầm xuống, đôi tay gắt gao phủ lên tay Thái Bình, ra vẻ trấn tĩnh, “Được.”
“Ha, chặt hơn nữa.” Thái Bình nhịn cười.
Uyển Nhi chỉ đành đan tay vào khe hở ngón tay Thái Bình, gắt gao nắm lấy tay nàng ấy, “Đủ chặt rồi……”
“Giá!”
Thái Bình kẹp bụng ngựa, giục ngựa mang theo Uyển Nhi lao vùn vụt ra ngoài.
Uyển Nhi nhịn không được kinh hô một tiếng, nếu không phải được Thái Bình ôm chặt, chỉ sợ nàng đã lập tức ngã xuống lưng ngựa. Nàng nhịn không được nghiêm túc nói: “Chỉ lần này thôi! Thần không học được!”
Thái Bình giục ngựa phi như bay, một ngựa đi đầu, kéo ra khoảng cách với đám vệ sĩ phía sau. Chỉ nghe nàng ôn nhu đáp: “Ừm.”
“Đây chính là điện hạ nói!”
“Ừm, không học được thì càng tốt.” Tiếng cười của Thái Bình nở rộ bên tai Uyển Nhi, “Dù sao cũng có bổn cung ôm nàng cưỡi ngựa!” Nói xong, nàng hợp lại hai tay, cười lớn mang theo Uyển Nhi phi nước đại dọc theo đường sông.
Gió lạnh tạt vào mặt, cảnh sắc hai bên, không chút giống nhau.
Một bên là sóng lúa trập trùng bốn phía ruộng đồng màu mỡ, một bên là sóng nước Lạc Thủy lóng lánh.
Các nàng cưỡi bạch mã, vạt áo tung bay, chạy băng băng ở giữa đất trời, niềm vui tự do tự tại ập vào trong lòng, Thái Bình nhìn phía trước, nhiệt liệt mở miệng, “Uyển Nhi, nàng nhìn xem, giang sơn này có đẹp hay không?”
Uyển Nhi nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, giang sơn như tranh vẽ, sao có thể không đẹp? Chỉ là, Thái Bình cùng nàng nhìn về một phía mới là đẹp nhất, như giờ này khắc này.
“Đẹp.” Nàng ở trong lòng Thái Bình khẽ khàng lên tiếng, mặc kệ là lúc nào, điện hạ trương dương phi ngựa, còn làm cho Uyển Nhi say mê hơn cả thiên hạ này.
Thái Bình, mới là nơi đẹp nhất của giang sơn Đại Đường.
Nàng lại may mắn như vậy, một mảnh giang sơn này, chỉ do một mình nàng độc chiếm.
Chú giải
Thiên kinh địa nghĩa: luật của trời, lẽ phải của đất, ý là đạo lý rõ ràng, không thay đổi