Theo những gì Lâm Dương nói, Mã Hải bắt đầu điên cuồng tấn công đối đầu với tập đoàn Thượng Vũ.
Tập đoàn Thượng Vũ khốn đốn, giá trị thị trường còn bị thu hẹp dữ dội, mấy ngày nay lại nỗ ra hàng loạt vấn đề trong nội bộ, riêng bộ phận chủ chốt đã bỏ đi bốn người, các bộ phận khác cũng bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi tiến hành chỉnh đốn hàng loạt.
Đương nhiên Tập đoàn Thượng Vũ chịu khổ thì Dương Hoa cũng vậy thôi, dù sao Tập đoàn Thượng Vũ cũng là đầu sỏ thì sẽ dễ dàng bẻ cổ bẻ tay bọn họ. Bây giờ Dương Hoa ám hại làm đối phương tổn thất không tám trăm thì cũng một ngàn, nhưng đây là tử lệnh của Lâm Dương nên Mã Hải chỉ có thể làm theo.
Trận thương chiến của Dương Hoa và Thượng Vũ cũng đã thu hút sự chú ý của vô số nhà đầu tư trong và ngoài nước.
Không ai nghĩ rằng Dương Hoa sẽ điên cuồng như vậy, chỉ sợ chủ tịch tập đoàn Thượng Vũ bây giờ đang buồn phiền muốn chết! Nếu họ sớm biết tập đoàn Dương Hoa sẽ bị đổ tội như vậy, thì bọn họ có thể nào lại đi trêu chọc kẻ điên này?
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thiên mở cửa phòng khám và tiếp tục hoạt động.
Vốn dĩ cô muốn hỏi ý kiến của Lâm Dương, nhưng Lâm Dương đã sớm chuồn ra khỏi cửa, đi đến khu biệt thự ven sông thành phố Giang.
Đây là khu bất động sản mới mở, tên là Thế Kỷ Hào Tình, toàn bán biệt thự ven sông. Ở đây tác đất là tấc vàng, là nơi tập trung nhà giàu ở thành phố Giang, nghe nói Mã Hải cũng mua một căn ở đây nhưng là căn rẻ nhất.
Đừng nhìn Mã Hải bây giờ không có hậu trường, ông ta là danh nhân nổi tiếng ở thành phố Giang, nhưng trêи thực tế cũng không phải là giàu có nhất thành phố Giang, huống chỉ ông tứ đại gia tộc cũng vậy.
Suy cho cùng thì thành phố Giang cũng là một thành phó lớn, ở đây ngọa hỗ tàng long, chỗ nào cũng có “đại nhân” ẳn mình!
Những gì chỉ thấy ở bề ngoài thì không phải là lớn nhất.
Lâm Dương lấy từ trong túi ra một cái thẻ, cái thẻ này là Trịnh Nam Thiên đưa cho anh, bên trong là tiền trợ cấp, Mã Hải đánh nhau với Thượng Vũ thu về phần tiền này còn chưa tiêu hết, trong đó còn có một khoảng tiền gửi hơn ba mươi lăm tỷ trong ngân hàng.
“Thưa ông, ông muốn xem nhà sao?”
Nữ giao dịch viên ở cửa cười nói với Lâm Dương đang đi tới.
ì Mặc dù Lâm Dương mặc đồ khá tôi tàn, nhưng may mãn là sự chuyên nghiệp của cô ấy đã được toi luyện hàng ngày nên không có biểu hiện khinh thường người khác.
“Ừm, cô có căn nhà tốt nào có thể giới thiệu cho tôi không 2”
Lâm Dương hỏi.
“Thưa ông, mời ông lại đây.” Cô gái tươi cười, nhưng trong đáy mắt vẫn xẹt qua một tia bắt lực và chán ghét.
Kể từ khi Thế Kỷ Hào Tình bắt đầu mở phiên giao dịch cho đến nay, vốn là sang quý nên giá cả ở trêи mạng ngày càng cao.
Đây là khu bất động sản đắt giá nhất ở thành phố Giang, thậm chí ở trong nước cũng chỉ đếm trêи đầu ngón tay.
Mục đích của ông chủ xây dựng khu bắt động sản này là muốn biến nơi đây thành nơi ở sang trọng bậc nhất cả nước, nên hàng ngày có rất nhiều chủ cả lớn nhỏ hay người thường đóng đô ở đây để tham quan nghe ngóng, mới đầu giao dịch viên không biết ý đồ của những người này nên vẫn nhiệt tình giải thích cho từng người một.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người đến nghe ngóng nên giao dịch viên từ lâu đã không còn kiên nhẫn, cho nên khi giới thiệu cho Lâm Dương là càng đơn giản thì càng tốt, hầu như căn nào cũng không thấp hơn bảy mươi tỷ.
Lâm Dương cần thận lắng nghe, tầm mắt vẫn đang nhìn các mô hình thu nhỏ.
Nhưng mà đúng lúc này, có một giọng nói chói tai vang lên.
“Hả? Anh không phải là… là chồng của Tiểu Nhan sao?”
Lời nói vừa rơi xuống, Lâm Dương hơi quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trang điểm đậm đang ôm lấy một người đàn ông cao to đứng kế bên.
“Tôi nhớ cô… Cô là Vương Mộc Yến là bạn của Tiểu Nhan phải không? Xin chào!” Lâm Dương chào hỏi.
“Thôi, đừng tỏ ra quen biết, tôi là bạn của Tiểu Nhan, cũng không phải là bạn của anh!” Vương Mộc Yến khẽ cười một tiếng.
Lâm Dương cũng không phải là không hiểu, đối phương đã nói như vậy liền mặc kệ thôi.
“Tiểu Yến, người này là ai?” Người đàn ông đẹp trai bên cạnh cười hỏi.
“Chồng, anh không biết sao? Lâm Dương! Là chồng của Tô Nhan người nhà họ Tô ở thành phố Giang, Lâm Dương ở rễ ở nhà họ Tô!” Vương Mộc Yến cố ý mở miệng nói lớn.
Những người xem nhà xung quanh đều ghé mắt qua nhìn.
Lâm Dương nhướng mày.
Người đàn ông vỗ vỗ đầu như chọt nhớ ra: “Ah … Anh nhớ rồi!
Là vua ăn cơm mềm đúng không? Nghe nói còn để vợ nuôi, đúng là một kẻ bỏ đi!”
Khuôn mặt của nữ giao dịch viên thay đổi khi nghe thấy điều này.
Vua cơm mềm đến đây xem nhà sao? Vậy không phải chỉ lãng phí thời gian của cô ấy sao …
“Này, anh ở đây làm gì? Mua nhà? Anh là kẻ nghèo còn ăn cơm mềm có tiền mua nhà sao?” Vương Mộc Yến che môi cười giễu cọt nhìn Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương mặc kệ cô ta, tiếp tục xem xét các mô hình bắt động sản.
Vương Mộc Yến thấy thế thì vô cùng tức giận, đột nhiên hét lớn: “Lâm Dương, tôi đang nói chuyện với anh! Anh không nghe thấy sao?”
“Chúng ta không phải là bạn bè. Cô nói chuyện với tôi, tôi phải quan tâm đến cô sao?” Lâm Dương bình tĩnh không nhìn lại.
“Anh… anh nói cái gì?” Vương Mộc Yến thở không ra hơi không tin những gì lỗ tai mình vừa nghe thấy.
Người chồng vô dụng của Tô Nhan, dám bắt bẻ cô ta thế này?
“Chồng à, người ta bị ức hϊế͙p͙ rồi, anh không giúp đỡ người ta sao?” Vương Mộc Yên lập tức xoay người, nắm lấy cánh tay của người đàn ông cao to rồi nũng nịu nói.
“Bảo bối đừng lo, anh sẽ giúp em!”
Người đàn ông cười tươi, sau đó nói với nữ giao dịch viên: “Cô, lập tức kêu người đuổi tên nghèo hèn này ra khỏi đây, tôi sẽ lập tức đặt một căn!”
“Thưa ông, như vậy… như vậy không được đâu?” Nữ giao dịch viên có chút vui mừng, nhưng lại do dự.
Bán được một căn thì có nhiều tiền hoa hồng, nhưng cô ấy không có quyền đuổi khách đi…
“Yên tâm đi, đừng lo lắng dư luận. Cô tôi làm ở đài truyền hình.
Chuyện vặt vãnh thế này không thể đưa tin được! Nếu có thì hôm nay tôi có thể mua thêm một căn nữa rồi trả tiền đặt cọc cho hai căn luôn!” “Người đàn ông cao to lại mỉm cười.
Một lời này, khiến cho những người xung quanh phải há hốc mồm cảm thán.
Nữ giao dịch viên không nhịn được nữa, quay sang Lâm Dương cười nói: “Vị khách này … Tôi đã giới thiệu hết mọi thứ nên giới thiệu rồi, nếu không mua nhà ông có thể rời đi được không để tránh ảnh hưởng đến những vị khách khác!”