Hắn có thể trốn học cũng không thể lôi kéo cô cùng trốn học, cuối cùng lại nhất định muốn đưa cô đến tận lớp.
Tô Hạ ở đại học Huy Nam khá là có tiếng, có thể nghe được những người xung quanh thì thầm to nhỏ về Tô Hạ rất nhiều, cái gì mà Tô thiếu gia thật đẹp trai các thứ.
Vân Phiếm Phiếm nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tô Hạ còn đang đứng ở đó, thân ảnh thon dài không hề ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Ngẫu nhiên có nam sinh đi qua bên người hắn cũng không thể che đi vẻ soái khí kia, ngược lại càng làm cho hắn thêm tinh xảo hơn.
Vân Phiếm Phiếm cũng cảm thấy Tô Hạ đẹp trai.
Một lát sau, Tô Hạ mới rời đi.
Vân Phiếm Phiếm lấy sách giáo khoa ra, bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người nữa.
Cô nhìn sang bên cạnh, là một nữ sinh.
Đối phương mặc một thân váy áo màu quất, bên trêи còn có hình hoa hướng dương, trêи đầu cũng kẹp một cái kẹp hình hoa hướng dương, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy đây là một nữ sinh rộng rãi hoạt bát.
Vân Phiếm Phiếm còn chưa có mở miệng, nữ sinh đó đã lên tiếng trước: “Chào cậu, tớ là Diệp Hinh, cậu tên gì?”
Từ sau khi Vân Phiếm Phiếm vào thế giới này thì vẫn luôn ở nhà họ Tô, cũng chưa thấy được người nào khác. Diệp Hinh xem như là nữ sinh đầu tiên nói chuyện với mình, cô tới trường đã được vài ngày nhưng không biết vì cái gì mà không có bất cứ nữ sinh nào nói chuyện với cô cả.
Nam sinh thì thật ra còn có vài người, chỉ là cũng không thân thiết lắm.
Nội tâm Vân Phiếm Phiếm có chút cao hứng, hé môi, hai cái má lúm đồng tiền nhỏ hơi hơi lõm xuống, đáp lại: “Tớ là Khương Đường.”
Diệp Hinh vừa nghe liền cười khúc khích: “Khương Đường? Nhà cậu bán kẹo à?”
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Không phải kẹo đường, là hoa hải đường.”
Diệp Hinh nhìn quần áo trêи người Vân Phiếm Phiếm, là dạng quần áo thục nữ, lại pha chút cảm giác nghịch ngợm đáng yêu.
Lúc sau cô ấy mới cười cười: “Thì ra là vậy hả, Khương Đường, cậu thật xinh đẹp.”
Vân Phiếm Phiếm trả lời: “Cậu cũng rất đẹp.”
Hai người mới giao lưu đôi ba câu với nhau thì giáo viên cũng đã tới rồi.
Vân Phiếm Phiếm là một học sinh ngoan, đi học cũng sẽ không nói chuyện, giáo viên vừa vào cô liền lập tức im lặng, ngồi thẳng người mở sách giáo khoa ra.
Diệp Hinh thấy cô không để ý tới mình thì cũng không tiếp tục nói nữa.