– Cái gì?! Ha..hai… tinh phách linh thú thiên giai?
– Mau! Mau truyền tin về cho thủ lĩnh, tối khẩn cấp!
……
Biến cố động trời xuất hiện nhanh chóng lan truyền với tốc độ kinh khủng. Tin tức khiến vô số người trở nên tham lam, chẳng biết cường giả Thần phách cảnh ở đâu chui ra gia nhập vào đại quân truy đuổi kia.
TIn tức Mục Trần chiếm hai đại tinh phách linh thú rồi bị điên cuồng đuổi giết nhanh chóng lan khắp Bắc Thương giới.
Mục Trần cắn răng, hắn cảm thấy đám người phía sau càng lúc càng đông, khiến cho đường chạy không còn dám xuyên qua khu vực đông người nữa, vội vã tìm những nơi có ít dấu chân hành tẩu mà chạy. Dù vậy đại quân truy sát vẫn theo mãi không buông.
– Đáng ghét!
Mục Trần gầm gừ nổi giận, chọc phải tổ kiến lửa rồi.
“Víu!”
Đúng lúc đó hắn cảm thấy chấn động trong Giới Tử Xuyến truyền ra, đó là hai đạo tinh phách khiến hắn đang trải qua thiên tân vạn khổ!
“Phừng!”
Hắc viêm từ trong ngực Mục Trần bừng lên, bọc lấy hai tinh phách, ngang ngược chui vào cơ thể hắn.
– Tên khốn, ngươi muốn làm gì?
Mục Trần cả kinh phẫn nộ quát lên.
Cửu U Tước hút lấy hai tinh phách chui vào hoa lung Mandala, nụ cười xảo quyệt của nó truyền ra:
– Ta luyện hóa chúng nó, ngươi cứ chạy trước đi. Yên tâm! Ta sẽ cung cấp năng lực chạy trốn cho, măm măm.
Nó nói xong cũng không thèm đợi Mục Trần trả lời, chợt há mỏ nuốt chúng vào người.
“Oành!”
Linh lực dao động kinh người từ Cửu U Tước bạo phát ra.
– Con gà mắc dịch! Ngươi dám chơi ta!
Mục Trần tức giận nghiến răng nghiến lợi, Cửu U Tước đáng chết này nuốt sạch cả hai tinh phách linh thú, chẳng chừa cho hắn chút nào!
– Ngươi chờ đó!
Bất quá tuy tức khí, nhưng Mục Trần biết lúc này không có thời gian xả giận, vội vàng đẩy nhanh tốc độ chạy trốn.
Tin tức Mục Trần mang theo hai tinh phách linh thú thiên giai bị đuổi giết lan truyền nhanh chóng, quá mức hấp dẫn.
Chỉ ngắn ngủi nửa ngày, tin tức đó truyền vào cả khu trung tâm Bắc Thương giới.
Bắc Thương giới nội vi, khu vực đông nam.
Một ngọn núi lửa trụi lủi, có vài trăm người xuất hiện trên ngọn núi đó, ánh mắt lợi hại nhìn vào trung tâm quả núi, nơi đó có một con độc nhãn cự viên đang gầm rú, linh lực tràn ngập.
Uy áp linh lực này không ngờ cũng là một linh thú thiên giai Dung Thiên cảnh sơ kỳ!
Bất quá lúc này độc nhãn cự viên đang bị một đường kiếm kinh hoàng để dấu trên người, vết thương trí mạng khiến nó đau đớn ngoắc ngoải, cả trăm người đứng trên ngọn núi liên tục phát động công kích để tiêu hao số linh lực còn sót lại của nó.
Ở một vị trí cao trên đỉnh núi có hơn mười người khí tức mạnh mẽ đứng nhìn xuống, đứng ở vị trí hàng đầu có ba người 2 nam 1 nữ.
Hai gã nam tử một cao to một gầy còm, thần sắc tập trung quan sát độc nhãn cự viên đang yếu dần đi.
Bên cạnh hai người đó, cô gái xinh đẹp diện váy đen, mái tóc trắng như suối bạc lấp lánh, biểu hiện của hai kẻ bên cạnh cũng chẳng khiến nàng để ý, đôi mắt lưu ly chỉ nhìn độc nhãn cự viên, cũng không mấy biến đổi.
Với thần thái của nàng, những cường giả ở đây chẳng ai dám cho rằng nàng kiêu ngạo, bởi vì đường kiếm khiến con vượn kia trọng thương chính là nàng tặng cho.
– Ha ha, Lạc Li, nếu lần này ngươi lấy được linh khí của con linh thú thiên giai này hẳn sẽ là người đầu tiên tăng cấp ấn ký lên cấp 9 đấy.
Tên gầy còm nhìn qua bên này cười nói.
– Hẳn là thế.
Đôi mắt lưu ly yên tĩnh, lời nói nhẹ nhàng chẳng mấy quan tâm.
Tên kia cũng không tỏ ra kỳ quái, có lẽ cũng biết tính tình của nàng.
Bất chợt có vài tiếng động, một bóng người vội vã nhảy tới, tiến sát tên gầy còm, hắn nói:
– Thủ lĩnh, vừa nhận được một tin tức, hướng tây bắc có người chiếm được tinh phách của hai con linh thú thiên giai, hiện giờ đang bị đạo quân Thần phách cảnh đông đến cả trăm đuổi giết, dường như bị trọng thương, chúng ta có nên tặng thêm một đá cho hắn không?
– Gì? Hai tinh phách linh thú thiên giai?
Tên gầy còm kinh hãi, nam tử cao to bên cạnh cũng ngạc nhiên:
– Ai lợi hại như vậy?
– Một kẻ tên là Mục Trần?
Tên thủ hạ rành rọt báo cáo.
Khi hắn vừa nói ra, đột nhiên thần sắc hai vị thủ lĩnh đột nhiên quái lạ, họ nín thở nhìn qua nữ tử váy đen.
Cô nàng cũng đã xoay người lại, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt lưu ly chẳng mấy lưu tâm tới ấn ký cấp 9 lúc này gợn sóng.
– Ngươi nói… hắn tên… gì?
Nữ tử váy đen nhẹ nhàng hỏi, rung động hiếm thấy, cảm xúc có vẻ không khống chế được.
Kẻ báo tin nhìn nàng, không dám chậm trễ trả lời chi tiết:
– Hắn là Mục Trần, hiện giờ đoạt được hai tinh phách linh thú thiên giai, đang bị trăm tên Thần phách cảnh đuổi giết, nghe nói bản thân bị trọng thương.
– Hướng nào?
Nghe được hai chữ trọng thương, Lạc Li nắm chặt tay, đôi mắt yên tĩnh đã nổi sát ý lạnh thấu xương.
– Tây bắc.
Nàng ta lập tức xoay người.
– Lạc Li, đừng gấp! Kim Cang Độc Nhãn Viên sắp chết rồi, đợi thêm lát nữa thì ngươi sẽ trở thành người đầu tiên ở Bắc Thương giới có ấn ký cấp 9, đừng làm chuyện lỗ mãng!
Tên gầy còm vội ngăn cản.
Lạc Li bước tới một chút cũng khựng lại, nghiên đầu nhìn qua hắn, chậm rãi nói:
– Ta vì hắn mới đến Bắc Thương linh viện, nếu hắn cũng không ở đây, ta tới nơi này có ý nghĩa gì? Ấn ký cấp 9 có tác dụng gì với ta?
Lạc Li nhìn tên kia nhăn nhó, sát khí tan đi một chút, nhẹ giọng nói:
– Hắn bị thương, hắn đang cần ta, ta muốn tới bên cạnh hắn, đừng cản ta, nếu không ta sẽ trở mặt.
Nhìn Lạc Li như thế, tên kia cũng chỉ đành gãi đầu gãi tai:
– Tên kia thật khiến ta ghen tị a… để ta gọi người cùng đi!
– Không cần, ta có thể tự giải quyết.
Sát khí của nàng lại hưng thịnh trở lại, lắc mình hóa thành một luồng hồng quang nhanh như chớp bắn đi.
– Mục Trần, ngươi đã đồng ý với ta cùng nhau đến Bắc Thương linh viện, cho nên nhất định phải chờ ta!